Triệu Quang Nghĩa cười nói: "Rất tốt. Liên quan đến đại sự duy chỉ có giao cho khanh là mới yên tâm."
Vương Kế Ân nghe xong liền lo lắng không yên. Hắn là tâm phúc của Triệu Quang Nghĩa, nhưng bất luận là văn hay võ thì hắn đều không được coi là một nhân tài thật sự. cho nên sau khi Triệu Quang Nghĩa đăng cơ, luôn không thể tiếp tục tăng tiến, bước vào vòng quyền lực nòng cốt của triều đình. Văn thần võ tướng trong triều nhiều như mây. quan gia lại nói đại sự duy chỉ có thể giao cho hắn đi làm. vừa hoảng vừa sợ. trong lòng Vương Kế Ân thật khó tránh thấp thỏm.
Triệu Quang Nghĩa nhìn sắc mặt hắn, không nhịn được mà cười, nói: "Khanh và trẫm đã từng cùng mưu đại sự. khanh vẫn là thần tử tâm phúc nhất của trẫm. Đại sự này đổi lại là người khác tuy chưa chắc đã không thể làm được, nhưng chuyện này tuy có lợi cho xã tắc, lại không thể nói là quang minh chính đại. trẫm quả thực không tiện nói rõ với văn võ. cần phải làm cho chuyện không tiện nói đường hoàng trờ thành chuyện hợp ý trời, thuận lòng dân. Việc này duy chỉ có thể giao cho khanh thôi. Đến đây. đến gần hơn để nói chuyện."
Mười vạn đại quân bày binh bố trận dưới thành Cam châu, mỗi một trận quân hình đều đứng uy nghiêm như núi, những vũ khí công thành xếp dày đặc. đằng đằng sát khí, bao phủ cả cổ thành Cam châu.
Trên tường thành bố trí hàng hàng tiễn thủ. nỏ, chỉ xuống dưới thành, im lặng đợi chờ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-bo-sinh-lien/3085794/chuong-503.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.