Dương Hạo giờ đang trong tình trạng tiến thoái lưỡng nan, nếu hắn đột nhiên xông ra phá vây, đối phương dù sao cũng là đội ngũ kỵ binh, có thể thoát khỏi đối thủ, tranh giành lấy một đường sống thực xa vời, hắn sợ rằng kết quả của sự phá vây là không công tự chịu diệt vong, hơn nữa như thế, sợ rằng viện quân của Chiết Ngự Huân càng khó mà tìm được tung tích hắn.
Nhưng nếu như kiên thủ thì cũng có vấn đề, tòa thành phế tích này tường thành đã bị phong hóa thành đống cát, giờ chỉ có thể lấy làm công sự che chắn, nhờ vào mũi tên tạm thời xung phong cản quân địch, may mà khi Dương Hạo rời khỏi Hán đòi hai mươi vạn mũi tên, mỗi người đều được trang bị hai tiến hồ, giờ mới hao hụt đi một nửa, đồng thời lương khô mang theo cũng có thể chống đỡ được hai ngày, còn về thức uống cũng không phải lo, vách núi dốc bên cạnh cổ thành cao hơn mười trượng chính là sông Vô Định, có thể cấp nước cho quân đội, cho nên tạm thời vẫn còn chống đỡ được.
Dương Hạo sau khi phái người kiểm tra mũi tên, lương khô và số binh sĩ liền chia toàn bộ nhân mã ra làm hai đội, một đội canh gác một đội nghỉ ngơi, sau đó tập trung toàn bộ các tướng lĩnh, nói rõ với họ tình hình lương thảo và sự chuẩn bị về tên hiện giờ, cuối cùng thì hạ lệnh: "Chúng ta còn có thể chống đỡ được hai ngày nữa, nhưng sau hai ngày ấy, tên cạn lương thảo cũng hết, lúc ấy mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-bo-sinh-lien/3085736/chuong-474.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.