"Phân hà phong vũ khởi thương hoàng, bách vạn hùng sư cõng tấn dương. Hổ cứ long bàn kim thắng tích. thiên phiên địa phúc khái nhi khảng..."
"Hai câu sau là gì ý nhỉ?"
Sau khi đạo vưn của những bậc tiền hiển danh nhân như Gia Cát Lượng. Tô Đông Pha. Hắn lại chuẩn bị đạo những bài thơ hay của một vị thi nhân khác. có điều vắt óc suy nghĩ một hồi lâu cuối cùng cũng bỏ cuộc với bốn câu còn lại. Đến cái thế giói này mới chi mấy năm mà hình như đã lại bắt đầu qua một thế giới khác. Những kí ức trước đây đều đã phai nhạt đi nhiều.
Đúng lúc này, Mục Vũ vẻn rèm. vui mừng xông vào: "Đại nhân. ta đã trở về rồi."
Dương Hạo vừa thầy hắn liền vội đứng lên. vui ra mặt. nói: "Đã đón Dương Diên Huấn về chưa?"
Mục Vũ nói: "Chưa. bọn họ ở trẽn núi còn cỏ mấy trăm sĩ tốt bị thương, nếu như lúc này xuống núi sẽ làm cho người ta chú ý tới. Công tử Dương gia bị thương rất nặng, bây giờ không tiện di chuyển, cho nên sau khi thuộc hạ thông báo tin Dương tướng quản vẫn khỏe và đã quy thuận đại nhân cho bọn họ biết thì đã để bọn họ tạm thời ở lại trẽn núi tìm cơ hội thích hợp đón bọn họ tới doanh trại của chúng ta."
Dương Hạo kinh ngạc nói: "Trên núi còn có mấy trăm người cơ á?"
Mục Vũ vui mừng nói: "Đúng thế có một số sĩ tốt đã ẩn nầp tren núi mười mấy ngày. mắc bệnh cho nên không cỏ tham dự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-bo-sinh-lien/3085719/chuong-464.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.