Trong đại trướng của trung quân hành doanh, Triệu Quang Nghĩa nhìn chằm chằm vào chén trà ở phía trước, mặt trầm như nước.
"Báo, địch nhân đã giết tới trung quân rồi."
"Quan gia, xin mau di giá."
"Bệ hạ, vì kế sách vạn toàn, xin mau mau rời khỏi trung quân đại trướng, trong sương mù dày đặc như thế này, chúng ta cho dù có bản lĩnh thông thiên triệt địa thì cũng không thể tìm được bệ hạ đâu."
Triệu Quang Nghĩa giống như là không nghe thấy gì, trong lòng vẫn khẩn trương suy tính: "Địch tới là ai? Có bao nhiêu người?"
Người Khiết Đan? Không thể. Trẫm ở ngoại tuyến bố trí ba tầng thám mã, đại quân Khiết Đan vừa có hành động, cho dù một đội hình gồm một ngàn người cũng đừng hòng vượt qua được tầng tầng phòng tuyến mà trẫm lại không biết.
Hán quân? Không thể, có thể công thẳng vào bản trận của trẫm, cho dù là ôm lòng quyết chết mà tới, không có mười vạn người cũng đừng hòng đột phá được vào trận, mười vạn nhân mã... những ngày này có thể giấu ở nơi nào? Huống chi trẫm công thành Tấn Dương đã hơn chục ngày, chủ lực của Hán quân nếu không ở trong thành thì làm sao có thể ngăn cản được mười vạn hổ lang chi sư của trẫm?
Hành doanh của trẫm đặt ở phía nam nam doanh, nam doanh là quân đội của Lý Hán Quỳnh, địch nhân tới từ mặt đông, đông doanh là doanh địa của Triệu Đức Chiêu. Đông doanh...
Triệu Quang Nghĩa thầm rùng mình sợ hãi: "Là Đức Chiêu ư? Không... Hắn không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-bo-sinh-lien/3085712/chuong-461.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.