Mưa tới nhanh mà tạnh cũng rất nhanh, binh mã các doanh đều từ từ thu quân, mưa cuối cùng đã dừng hẳn rồi.
Dương Hạo nghe nói Triệu Đức Chiêu bị thương, liền lập tức động thân tới thăm hỏi. Triệu Đức Chiêu là hoàng tử, cũng là vương gia, thân phận rất quý trọng, ở Tống quốc chỉ sau mỗi Triệu Quang Nghĩa. Mà Dương Hạo từng cùng hắn tuần thú Giang Hoài, dùng thân phận chính phó thiên sử cùng nhau giải quyết nguy cơ Khai Phong bị đoạn lương, về công về tư nghe nói hắn bị thương đều nên tới thăm hỏi. Huống chi giữa hai người còn có một bí mật chung.
Đã muốn đi thì phải đi thật quang minh lỗi lạc, để tránh người hữu tâm hoài nghi. Dương Hạo chỉnh đốn xong trận doanh của mình liền lệnh cho thị vệ dựng cao đại kỳ thêu chữ Dương, lên xe ngang nhiên tới quân doanh của Triệu Đức Chiêu.
Triệu Đức Chiêu bị thương, thực sự là bất dắc dĩ, hắn nếu không biết chân tướng cái chết của phụ thân thì thôi, đã biết rồi thì làm sao mà tin được rằng nhị thúc còn có chút thiện ý với hắn? Nhưng trong lòng càng cẩn thận bao nhiêu thì ngoài mặt càng không dám lộ ra dấu vết bấy nhiêu, khiến cho Triệu Quang Nghĩa hoài nghi hắn. Khi đó Triệu Quang Nghĩa lấy thân phận cửu ngũ chí tôn lại ở trong đại doanh của hắn muốn tự mình ra trận, Triệu Đức Chiêu hắn thân là chủ tướng, bất kể là như thế nào cũng đều phải ra mặt ngăn cản, hơn nữa so với chư tướng bên cạnh Triệu Quang Nghĩa còn phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-bo-sinh-lien/3085708/chuong-459.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.