🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Xích Trung đứng trước trận, từ xa nhìn tòa thành đó, lờ mờ có thể nhìn thấy thành lâu trong sương mù mùa xuân và tháp cao trong thành.

Tấn Dương đã xuống dốc rồi, trong sự bao vây của đại quân, giống như là một hòn đá ngầm trong biển lớn, trìm xuống rồi lẳng lặng nằm đó. Nhưng tòa thành trì này có mấy người không nhận ra nó chứ? Anh hùng hào kiệt của thời Ngũ Đại thập quốc phần lớn là bắt đầu phát tài ở đây, người ta thường nói cố đô Kim Lăng lục triều, có vương gia chi khí, nhưng thật thà mà nói, từ tới đường Mạt tới nay, vương giả chi khí tựa hồ như đã chuyển dời đi đâu mất rồi.

Tòa thành này, từ lúc Hán quốc xuống dốc tới nay, trải qua vô số lần công kích, nó từng bị hồng thủy nhất chìm, bị lửa lớn thiêu đốt, bị pháo đá oanh kích, bị đại quân dày xéo, nhưng dựa vào một tên hôn quân, một đám quan lại người lừa ta gạt, một nhánh quân đội số lượng không nhiều và bách tính cùng khổ bất kham, mỗi lần nó đều chống đỡ được, ngay cả Triệu Khuông Dận càn quét Trung Nguyên thế như phá trúc ngự giá thân chinh mà cũng một lần giết tới rồi lại công cốc quay về, đây là một tòa thành của kỳ tích.

Hiện giờ, nó còn có thể tiếp tục tạo ra kỳ tích nữa hay không? Có lẽ là không thể, lần này nó nhất định có thể bị đánh hạ. Điểm này không có gì phải nghi ngờ nữa cả, điều duy nhất khiến người ta đoán không ra, đại khái chỉ là thời gian công phá được tòa thành của kỳ tích này, mười ngày? Một tháng? Ba tháng?

Ở phía sau người Xích Trung không xa, các quân tướng đang kéo gỗ lớn đến bắt đầu dựng một tòa vũ khí công thành, thang mây khổng lồ cũng đang bắt đầu được chế tạo. Ở phía trước những tượng nhân được đào chiến hào, xếp rào chắn ngựa, đại quân đang nghiêm trận chờ đợi, mà hắn thì đứng ở trung quân, thỉnh thoảng lại nhìn về phía hành doanh của hoàng đế, tuy nói là đứng nhìn thứ đây, trong mây mù cũng chẳng nhìn được gì.

Lần này, Triệu quan gia không ngờ lại lệnh cho quân đội của bọn họ trực tiếp tiến tới dưới thành Tấn Dương, điều này quả thật có chút nằm ngoài dự liệu của Xích Trung. Trước đây, quân đội của bọn họ chỉ phụ trách hành động ở bên ngoài, chưa từng cần phải nhúng tay vào chuyện trực tiếp công thành. Cho nên, bọn họ hoàn toàn không có chuẩn bị, không mang theo bất kỳ khí giới công thành hạng nặng nào, cũng vì vậy, hắn rất hoài nghi quân đội của mình sẽ phải hi sinh nhiều cỡ nào, có thể tạo ra được bao nhiêu tác dụng.

Khí giới công thành đâu phải là dễ dàng chế tạo như vậy. Cầu hào, thang mây gấp, xe chòi gác, máy ném đá... Cho dù là có rất nhiều công tượng thạo nghề, trong vòng một tháng cũng đừng hòng tạo ra được khí giới công thành cỡ lớn, những khí giới này chỉ có thể được chế tạo từ trước, chia ra vận tới rồi lắp ráp lại ở dưới thành. Chế tác một lượng khí giới công thành, nói sao cũng cần mấy tháng thời gian, còn cần rất nhiều đồ gỗ, đồ sắt, công cụ đặc chế và tượng nhân chuyên nghiệp.

Trại lái ở phía trận doanh của quân Tống thì nhất định đã có chuẩn bị đầy đủ, trong mây mù nhàn nhạt, Xích Trung nhìn thấy một đại vật khổng lồ vừa được lắp ráp xong đang được đẩy về phía thành Tấn Dương, đó là một chiến xa công thành cỡ lớn, cả chiến xa giống như một thành lâu di động, mô hình chế tạo cũng giống như thành lâu, ở bên trên cùng không ngờ còn có tường chắn mái, chu vi năm trượng, cao hơn mười trước, phía dưới đáy có vô số bánh xe nhỏ, đang được đẩy đi trên mặt đất đã được san bằng, nhanh chóng vô cùng.

Đương nhiên, nhân số huy động cũng nhiều vô kể, không ngờ lại cần đến hơn hai ngàn người đẩy, một chiến xa công thành mà phải dùng nhiều người như vậy, cũng chỉ có Tống quốc mới có dạng thực lực này. Nhìn kỹ lại thì thấy trên chiến xa công thành còn có ván giậm, một khi công tới gần thành trì, binh sĩ trốn ở trong chiến xe công thành có thể đi trên ván giậm mà trực tiếp tiến vào thành, nếu như phía sau dạng chiến xa này lại có thêm vài chiếc xe trục ngang nữa để ngăn cản gỗ lăn đá vụn, hỏa tiễn phi thạch, xe này nối xe kia, quân đội có thể ùn ùn không dứt tiến tới, hoàn toàn không cần phải để ý gì tới sự uy hiếp ở trên đỉnh đầu, nếu dạng chiến xa này còn có mấy chiếc thì...

Quay lại nhìn lên đầu thành, Xích Trung không khỏi hít một hơi lạnh, thành Tấn Dương một mực trầm tịch trong mây mù cũng có động tĩnh rồi, so với đại vật khổng lồ ở dưới thành, thứ được đẩy ra ở trên đầu thành thì nhỏ hơn nhiều, nhưng trong mắt Xích Trung, đã nhận ra đó là từng chiếc máy bắn đá, chiến xa có kiên cố hơn nữa, chỉ cần tiến vào trong xạ trình của máy bắn đá, bị nó bắn trúng thì khó tránh khỏi phải gãy khung.

Thời đại này, Hồi Hồi pháo của người Ả Rập vẫn chưa truyền vào trung nguyên, và máy bắn đá có dây thép lại làm lò xo cùng với bánh xe có tác dụng để dừng và chuyển động, so với Hồi Hồi pháo còn tiên tiến hơn mà người La Mã sử dụng cũng chưa được truyền vào Trung Nguyên, hai loại cơ giới học là bánh răng và ốc vít là bộ phận cấu thành cơ bản nhất không thể thiếu thủy chung vẫn chưa từng xuất hiện ở Trung Quốc, cho nên người Trung Quốc tuy là dân tộc sử dụng vũ khí bắn đá sớm nhất, nhưng máy bắn đá mà bọn họ sử dụng cần rất nhiều người kéo tới. Hơn nữa không thể nào nhắm chuẩn, cũng không thể đảm bảo mỗi lần bắn đều có xạ trình tương đồng.

Do đó, đá mà bọn họ bắn to nhỏ hữu hạn, hơn nữa xạ trình gần năm mươi bước, lại cần khoảng một trăm người đồng thời thao tác, đối với phía công thành mà nói, tác dụng của nó gặp phải rất nhiều hạn chế, còn đối với phía thủ thành thì từ trên cao nhìn xuống, sử dụng lại khá thuận buồm xuôi gió. lại thêm quan trọng là sẽ không bị công kích. Ngay cả phụ nữ khỏe mạnh và thiếu niên cũng đủ để tiến hành phát xạ một cách đâu vào đấy.

Trong đầu Xích Trung lóe lên linh quang, đột nhiên nhớ tới: Nghe nói lúc Dương Hạo tấn công Dương châu, huy động rất nhiều xảo tượng tay nghề giỏi, chế tạo rất nhiều khí giới công tác tinh lương, từng sử dụng rất nhiều máy bắn đá.

Thành Ngân châu tuy đều là dùng đá lớn và đất trộn gạo nên mà đắp thành, kiên cố vô cùng, nhưng bị hắn phá ra cả trăm cái lỗ lớn, sau khi chiếm lĩnh Ngân châu từng phát động bách tính toàn thành xây dựng lại thành, với nhân lực của hắn, nếu như sử dụng loại máy bắn đá thô sơ này, không thể đạt được chiến quả như vậy, chẳng lẽ... Bạn đang xem tại truyentop.net - www.truyentop.net

Hắn vừa nghĩ tới đây, liền nghe thấy một người cười nói: "Aha, thì ra là Xích tướng quân, ngài thấy chiến xa công thành của Tống doanh chúng ta có đồ sồ không?"

Xích Trung quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một người ăn mặc như văn quan đang mỉm cười bước về phía hắn, thần tình dáng đi tràn đầy thần khí vũ phu, không ngờ lại là giám quân quan Tào Ngọc Quảng trong doanh của Dương Hạo. Dương Hạo, Chiết Ngự Huân, Dương Sùng hiện giờ đều tới hành doanh nghe quan gia điều động, đại doanh của ba người vẫn chưa nhận được chỉ thị của quan gia phải án bài phân bố như thế nào, cho nên vẫn ở cùng một chỗ, trên đường hành quân không tới mấy ngày tướng quân của các doanh đã làm quen với nhau, lúc này không ngờ lại dạo tới doanh của hắn.

Xích Trung ầm thầm nhắc mình phải đề phòng, nhưng trên mặt thì vẫn thản nhiên như không, mỉm cười chắp tay nói: "Thì ra là Tào đại nhân, dạng chiến xa công thành này thật sự là rất sắc bén. Có điều ta thấy một loạt máy bắn đá ở trên đầu thành chính là khsedc tinh của loại khí giới công thành này, xem ra sẽ có một trận khổ chiến đây."

"Tất nhiên là vậy rồi." Tào Ngọc Quảng bước tới cạnh hắn, đứng sánh vai với hắn rồi nhìn về phía thành Tấn Dương đang bị bao phủ trong mây mù nhàn nhạt: "Một tướng công thành vạn bộ xương khô, bá nghiệp của đế vương trước giờ đều vậy cả."

Hắn nhìn Xích Trung một cái, mỉm cười nói: "Nhưng Hán quốc tuy có địa lợi, song thiên thời, nhân hòa lại ở trong tay quan gia, so sánh thực lực chân chính, Hán quốc kém trúng ta đâu chỉ một bậc, nửa bậc, mặc dù trận chiến này nhất định sẽ đánh rất khổ cực, nhưng Hán quốc nhất định sẽ bị tiêu diệt, đây là kết quả mà không ai có thể phủ nhận."

Xích Trung gật đầu nói: "Đại nhân nói không sai, lần này Hán quốc khó mà thoát khỏi kiếp nạn rồi."

Tào Ngọc Quảng mỉm cười nói: "Tới lúc đó, Tống quốc ta sẽ nhất thống Trung Nguyên, đất đai rộng lớn, nhân khẩu đông đúc, quốc lực sung túc, binh lính dũng mãnh. Các nước phương đông khó có kẻ nào địch được với Tống quốc ta. Ha ha, kể ra Mân Nam Trần Hồng Tiến, Ngô Việt Tiền Thục mới là hạng người thông minh, sớm đã nhìn thấy vô địch chi thế của Tống quốc ta, Trần Hồng Tiến quyết dâng đất nộp binh, quan gia ban cho hắn vinh hoa phú quý, có thể cùng hưởng vinh quang với đại Tống ta. Ngô Việt Tiền Thục cũng nhiều lần biểu lộ ý ở lại Biện Lương, xem ra ngày bỏ quốc hiệu Ngô việt cũng không còn xa nữa rồi.

So sánh hai bên thì bọn Lý Dục, Lưu Kế Nguyên đúng là hạng ngu xuẩn, thiên binh đã tới dưới thành, không ngờ còn dám gào thét đòi đánh một trận. Lý Dục lời thề son sắt, sau cùng vẫn không phải là chịu thua xin hàng ư, theo ta thấy, Lưu Kế Nguyên nay cũng chẳng cường ngạnh được lâu nữa đâu, rất nhanh cũng theo gương Lý Dục thôi. Hắc hắc, chủ động nương nhờ và bị động đầu hàng, đó là hai điều khác hẳn nhau, Xích Trung tướng quân, ngài thấy sao?"

Xích Trung hơi chấn động, có chút không tự nhiên cười nói: "Tào đại nhân nói rất đúng."

Tào Ngọc Quảng đột nhiên quay người lại, nhìn thẳng vào hắn, mỉm cười nói: "Công thành đến nơi rồi, quan gia biết Xích Trung tướng quân thần dũng, lần này công đánh Hán quốc, mở mang lãnh thổ, là cơ hội kiến công lập nghiệp hiếm có của võ tướng, Xích tướng quân nên thi triển sở trường, đừng để quan gia phải thất vọng."

Xích Trung được yêu quá mà kinh sợ, lắp bắp nói: "Quan gia... quan gia biết tên của mạt tướng ư?"

Tào Ngọc Quảng cười nói: "Không chỉ vậy thôi đâu, chư tướng Tây bắc, quan gia đều nắm rõ như lòng bàn tay. Quan gia thường nói, chư tướng Tây Bắc, bộ hạ của Dương Sùng tướng quân, không có ai không phải là kẻ kiêu dũng. Dưới trướng Dương nguyên soái đều là thảo mãnh Tây Vực, tương lai trải qua sự tôi luyện của chiến hỏa, nếu có thể đản sinh ra một hai viên mãnh tướng, hiện giờ... thì vẫn còn kém một đoạn. Người được gọi là danh tướng, phóng mắt khắp Tây Bắc, kiêu dũng thiện chiến, túc trí đa mưu, bụng đầy thao lược, giỏi cả ăn cả võ, duy chỉ có một mình Xích Trung mà thôi."

Xích Trung nghe vậy vừa vui mừng lại vừa kinh ngạc, hỏi lại với vẻ không dám tin: "Quan gia... quan gia thật sự nói vậy ư?"

Tào Ngọc Quảng nghiêm mặt nói: "Đó là tất nhiên rồi, Tào mỗ há lại dám giả mạo thánh ý? Quan gia còn nói, nếu luận về bản lĩnh của Xích tướng quân, không hề dưới hai vị tướng quân Tào Bân, Phan Mỹ, chỉ là Xích tướng quân khuất thất ở một góc Tây Bắc, khó có cơ hội thi triển, nếu không thì đã có công cao cái thế, vị cực nhân thế, là danh tướng được lưu truyền trong sử sách của Đại Tống rồi."

Xích Trung nghe thấy đây, mắt đột nhiên sáng rỡ nhưng vẻ mặt thì lại lãnh đạm: "Quan gia quá khen rồi, Xích Trung hà đức hà năng, không dám nhận lời khen như vậy của bệ hạ."

Tào Ngọc Nguyên thấy vẻ mặt của hắn thay đổi, liền cũng không nhắc tới đề tài này nữa, hắn cười ha ha, ánh mắt chuyển tới đầu vai của Xích Trung, nhìn về xa xa, nói: "Ngự tiền quân nghị đã kế thúc rồi."

"Hả?" Xích Trung đôt nhiên quay lại, nhìn về nơi xa, chỉ thấy cửa hành doanh của hoàng để trên sườn núi đã rộng mở, từng chiếc cờ lớn được người ta khênh ra, mỗi một cán cờ đi ra, bên cạnh đều có mấy chục kỵ sĩ, gào thét phóng về các phương hướng khác nhau, hiển nhiên là các lộ tướng lĩnh tham gia ngự tiền hội nghị dẫn thân binh của mình về lại các doanh.

Tào Ngọc Quảng cười nói: "Dương soái sắp về doanh rồi, ba quân Tây Bắc được điều động như thế nào, lập tức sẽ biết ngay thôi. Bản quan về doanh trước, Xích tướng quân, cáo từ."

"Tào đại nhân đi thong thả."

Xích Trung chắp tay hành lễ, nhìn Tào Ngọc Quảng sải bước trở về quân doanh của Dương Hạo, trầm ngâm một lúc rồi mới quay đầu nhìn về phía hành doanh. Các lộ tướng lĩnh đã phóng xuống sườn núi, trong quân ngũ nhất thời không nhìn rõ hướng đi của bọn họ. Xích Trung chậm rãi quay đầu lại, nhìn về phía thành Tấn Tương, nó vẫn đứng yên ở đó, có điều có thể thấy được rằng... rất nhanh thôi nó sẽ phải kết thúc vận mệnh của tòa thành kỳ tích rồi.

Song Xích Trung không biết được là, vây nhiễu tòa thành trì này đã có biết bao người, sắp sửa phát sinh rất nhiều truyền kỳ, nhiều năm sau, khi những truyền kỳ này trở thành cố sự lưu truyền thế gian, người và chuyện của những truyền kỳ này vẫn quấn lấy tòa thành Tấn Dương này không rời.



Nằm ngoài sở liệu của Tào Ngọc Quảng, quân tiền hội nghị lần này, Triệu Quang Nghĩa lại không chia Tây Bắc tam phiên ra, ngược lại giao nhiệm vụ công đánh thành tây cho bọn họ. Nghĩ kỹ lại, Tào Ngọc Quảng liền hiểu rõ dụng ý của quan gia, tuy nói rằng Tây Bắc tam phiên thường có hành động bằng mặt không bằng lòng, nhưng trên danh nghĩa bọn họ dẫu sao cũng là thần tử của Tống quốc, lần này theo chiếu mà tới cũng không có bất kỳ chỗ nào có thể chỉ trích được cả, đường đường là vua một nước tuyệt đối không thể làm ra những chuyện khiến nội bộ lủng củng trước trận chiến được.

Nếu như cưỡng bức chia rẻ tổ hợp của tam phiên, trộn lẫn họ vào trong những bộ đội công thành khác, bọn họ sẽ muốn xuất công và không xuất lực, kiểu gì cũng giở ra các loại thủ đoạn, nhưng bọn họ kéo dài được còn quan gia thì lại không thể để chậm trễ được. Lần này khí thế hùng hổ mà tới, quan gia là muốn dùng tốc độ nhanh nhất để công hạ đô thành Tấn Dương của Hán quốc, đánh một trận thật là đẹp mắt. Lần này tới đây, vẫn dựa vào chủ lực cấm quân, họ không những không kéo chân sau của quan gia lại có thể xuất lực chủ công ba thành.

Còn thành tây, cho dù bọn họ không ra sức công thành, có bọn họ thủ ở đó, ít nhất cũng không cho Lưu Kế Nguyên chạy thoát. Tam phiên đã phụng chiếu thì tuyệt không dám càn rỡ tới mức đó.

Mặc dù là vậy, Triệu Quang Nghĩa ở thành tây vẫn phái thêm một đội nhân mã, đại tướng thống binh lại là Phan Mỹ. Địa vị của tam phiên tuy cao đặc biệt, Dương Hạo thân còn là Hà Tây Lũng hưu binh mã địa nguyên soái kiêm Hoành sơn tiết độ sứ, cũng chỉ có vị xu mật phó sứ Phan Mỹ này, đồng thời cũng là mãnh tướng giỏi công nhất đại Tống, chiến công hiển hách mới có thể trấn nhiếp được hắn. Phái y tới một mặt là có ý tư gia tăng lực lượng phòng ngự ở thành tây, và cũng là dùng viên dũng tướng này để chấn nhiếp tam phiên.

Đối với Dương Hạo mà nói, đã tới dưới thành Tấn Dương, trong quân lại có giám quân của triều đình, cho dù hắn muốn giở trò thì công trình ngoài mặt vẫn phải làm. Hắn vừa về tới doanh liền lập tức đánh trống phân công nhiệm vụ công thành, đồng thời lập tức ra lệnh đào chiến hào, dựng rào chắn ngựa ở bên ngoài doanh trại của mình, đồng thời gấp rút chế tạo thang mây. Đừng nói là bộ đội trực thuộc của Dương Hạo, cho dù là những quân đội khác đóng ở ngoài thành cũng là vừa mới tới dưới thành Tấn Dương, rất nhiều khí giới công thành cỡ lớn vẫn chưa kịp lắp ráp xong, nhưng mệnh lệnh của quan gia là tối này bắt đầu công thành, hắn đã lộ ra hết tâm tình nóng lòng muốn đạt được Tấn Dương rồi.

Buổi tối, thành Tấn Dương vào đầu xuân lại bốc lên sương mù nhàn nhạt, bao phủ cả toàn thành trì lúc ẩn lúc hiện, trên trời không nhìn thấy sao, trong bóng đêm lờ mờ chỉ có thể nghe thấy tiếng hí của chiến mã và tiếng hét một hai ba chính tề của nhánh quân nào đó khi đẩy các loại khí giới như chòi gác, chiến xa tới trước trận, bầu không khí nặng nề dị thường.

Bộ đội sở thuộc của Dương Hạo chủ yếu là đề phòng binh mã Tấn Dương coi bọn họ là mắt xích yếu nhất để đột phá, tiến hành phản trùng kích. Khí giới công thành của bọn họ quá ít, làm vậy cũng là bất đắc dĩ mà thôi, lý do thì cũng nói ra rồi, có điều triều đình vì phạt Hán, trước chuyện đã chuẩn bị đầy đủ, công tượng của đại quân triều đình đang ngày đêm vội vàng chế tạo khí giới công thành, co lẽ không mất tới mấy ngày là có khí giới công thành đầy đủ bổ sung tới quân trung của bọn họ. Nhưng nhìn tình hình này, thành Tấn Dương đã bị cô lập liệu có thể chống đỡ được bao lâu đây.

Tuy biết rõ bộ đội sở thuộc của mình tối nay không phải phụ trách nhiệm vụ chủ công, Lý Nhất Đức lần đầu gánh vác trọng nhiệm vẫn vô cùng khẩn trương, trời tối om om, hắn và Tào Ngọc Quảng đứng ở trung quân, nhìn thành Tấn Dương đang đứng yên ở trước mặt, nghe tiếng khẩn trương chuẩn bị sự nghị công thành của chư quân trong bầu không khí tĩnh lặng, tim không khỏi bất giác đập nhanh hơn.

Trong trung quân trướng, Dương Hạo chỉnh trang lại lông trên người con thương ưng, sau đó giao cho Mục Vũ, Mục Vũ lập tức đỡ con thương ưng này tới sau trướng, tay vung một cái, con ưng liền biến vào trong sắc trời tăm tối, không có ai chú ý tới sự tồn tại của nó.

Mục Vũ vội vàng quay về trong trướng, chỉ thấy Dương Hạo trầm ngâm ngồi sau án, trên mặt ra vẻ đăm chiêu, Mục vũ không nhịn được liền hỏi: "Đại nhân, ngài sao vậy?"

"Ặc..." Dương Hạo tỉnh lại, bật cười một tiếng rồi cố nén tâm tình thẩm thỏm, bảo: "Lý Quang Duệ quả nhiên xuất binh rồi."

"Cái gì cơ?" Mục Vũ vui mừng nói: "Đại nhân quả nhiên là thần cơ diệu toán, hắn lần này rời khỏi sào huyệt chính là trúng kế của đại nhân rồi."

Dương Hạo nhìn hắn, bật cười kỳ quái: "Ngươi hưng phấn cái gì, chẳng lẽ không nghĩ được rằng nếu ta không đánh hạ được thành Hạ châu lại mà mất Ngân châu thì sẽ thê thảm như thế nào ư? Đó chính là... thoáng cái đã bị người ta đánh cho trở lại nguyên hình đó..."

Mục Vũ ngớ người, cười nói: "Sao mà thế được? Lý Quang Duệ tuy thế lực khổng lồ, nhưng hắn có cẩn thận hơn nữa thì cũng không bằng đại nhân sớm đã có phòng bị. Bọn chúng tự cho rằng mình đắc kế, nhất định sẽ dùng tốc độ nhanh nhất công đánh Ngân châu, như vậy tất không thể mang theo vũ khí công thành cỡ lớn, thành Ngân châu hiện giờ đã không còn bộ dạng như trước kia nữa rồi, binh mã của hắn chẳng lẽ lại là tinh binh lợi hại hơn cả Khiết Đan Điệt thứ lục viện bộ ư?

Hắn muốn ở dưới thành chế tạo vũ khí, dù thế nào cũng phải mất một tháng thời gian. Lại nói tới Hạ châu, nhân mã của chúng ta xuất kỳ bất ý, đột nhiên xuất hiện tại phúc tâm của bọn chúng, trong thành lại có nội ứng của chúng ta, đợi khi đại quân của chúng ta vào thành, e rằng Hạ châu binh thủ thành vẫn không hiểu được người tới là địch hay là bạn nữa kìa. Đại nhân không cần phải lo lắng đến vậy đâu.

Ta và tỷ tỷ, tỷ phu lúc trước khi cùng nhau bắt một con báo, con báo đó rất lợi hại, hơn nữa vô cùng giảo hoạt, không ngờ lại tự thông suốt nhân tính, hơn chục thợ săn cơ hồ là không thể tới gần được nó, nhưng chúng ta bố trí tốt cạm bẫy, trong cạm bẫy lại đặt thịt mà con báo đó thích ăn nhất, nó còn không ngoan ngoãn chui vào bẫy ư? Hiện giờ Ngân châu của chúng ta chính là cái bẫy đã được đặt mồi, hắn rơi vào rồi mà muốn bò ra thì không dễ vậy đâu."

Dương Hạo nhìn hắn một lúc lâu, đột nhiên vỗ đầu hắn, cười ha ha nói: "Hảo tiểu tử, đúng là nghé con không sợ hổ, chuyện tới trước mắt, ta cũng không nhìn thoáng được bằng ngươi. Dẫu sao thì cũng đã làm rồi, còn nghĩ nhiều làm cái gì. Ha ha, kệ con mẹ nó, không nghĩ nữa, đi, chúng ta ra khỏi trưởng xem trận tối nay đánh như thế nào."

Dương Hạo dựng kiếm lên, ý chí chiến đấu mạnh mẽ trở lại, những lời nói vô tâm của Mục Vũ không ngờ lại dánh tan ý niệm lo được lo mất trong đầu Dương Hạo, hắn thấy tinh thần của Dương Hạo sáng láng, khác hẳn với bộ dạng thất thần ủ ê vừa rồi, lập tức cũng cao hứng theo, vội vàng cầm bội đao và mũ giáp, theo sau Dương Hạo bước ra ngoài.

Hai người vừa bước ra khỏi đại trướng trung quân thì nghe thấy tiếng kèn lệnh "tu tu" kéo dài, tiếp sau đó là tiếng trống như mưa rào. Dương Hạo chấn động tinh thần, buột miệng thốt lên: "Bắt đầu rồi!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.