"Trúc vận cô nương"
Vừa thấy bóng Trúc Vận, Lý Nhất Đức nở nụ cười, lớn giọng nói: "Cô nương luôn xuất hiện đúng lúc, lão phu đợi đã lâu rồi".
Trúc Vận nhìn Lý Nhất Đức khoanh tay, tựa người vào nghế, đám võ sĩ bên cạnh trông rất hung mãnh, thản nhiên nói: "Lão gia tử nghĩ sao?"
Lý Nhất Đức nhìn Trúc Vận vẻ nghi hoặc, trầm giọng nói: "Lão phu muốn biết, nếu lão phu có thể giúp Dương thái úy một tay, Dương thái úy có thể bảo đảm được gì với lão phu chứ? Lão phu sao có thể đủ tin rằng, Dương thái úy có thể khống chế được nhân mã Khiết Đan, sau khi vào thành sẽ khống chế được loạn binh đánh chém đốt thành, hại bách tính Ngân Châu ta?"
Trúc Vận nghe hắn nói vậy, mừng thầm, mặt bình tĩnh, giơ ngón tay cái lên nói: "Lão gia tử có tấm lòng sáng như gương, luôn lo lắng cho sự an nguy của bách tính Ngân Châu. Còn về nghĩa thiện của Dương thái úy thì lão gia tử cứ yên tâm. Không chỉ Ngân Châu, Lô Châu cũng vậy, đều là cờ hiệu của Đại Tống, ở lãnh thổ này, ai dám làm chuyện ngu xuẩn đây?
Hơn nữa, Lý Quang Duệ bất lực tạo phúc cho Ngân Châu, để nó rơi vào tay phản tặc Khiết Đan, thái úy nhà ta một khi lấy được Ngân Châu, sẽ chắp tay dâng nó cho Lý Quang Duệ sao? Đương nhiên là không có chuyện đó rồi, về sau Ngân Châu này là của thái úy nhà ta, nếu Ngân Châu trở thành một tòa thành chết, thì lấy về có ích gì? Thái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-bo-sinh-lien/3085651/chuong-433.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.