Công Tôn Khánh kinh ngạc nói: "Mỹ nhân kế?"
Vương Bảo Tài cười âm hiểm: "Không sai, mạt tướng lúc trước khi còn ở Nhật Bản, vị chủ công do mạt tướng bảo vệ cùng với mấy đại danh ở xung quanh thường chiến tranh không ngừng, lúc đó dưới trướng chủ công có hơn bốn mươi võ sĩ, cũng tính là chư hầu khá cường đại, nhưng...
Công Tôn Khánh cơ không hồ tin vào tai mình, thất thanh nói: "Ngươi nói bao nhiêu võ sĩ?"
"Hơn bốn mươi."
Công Tôn Khánh nghĩ ngợi một lát bỗng dưng nói: "Ặc, hơn bốn mươi tướng lĩnh ư? Quả thật cũng tính là hùng bá một phương rồi."
Vương Bảo Tài lắc đầu, nói: "Không phải, là hơn bốn mươi võ sĩ, ặc... cũng chính là chiến sĩ."
Công Tôn Khánh sờ sờ mũi, không nói gì nữa.
Vương Bảo Tài cười khan, nói: "Chỗ chúng ta, hiện giờ không thể so với trung thổ được... khu vực đó, đại danh cường đại nhất cũng chỉ có hơn sáu mươi bộ hạ.
Công Tôn Khánh trợn mắt lên, thầm nghĩ: ": "Đại danh cái rắm, ở chỗ chúng ta, thế được coi là thổ phí, mà còn là hạng yếu trong thổ phi."
Hắn không biết lúc đó ở Nhật Bản, một dại danh dưới trướng có mấy chục võ sĩ, quả thật đã đạt tới cực hạn mà tài lực của hắn có thể nuôi dưỡng được rồi, cho dù là sáu năm mươi năm, ở đó có chiến tranh quy mô lớn, vũ lực mà hai đại danh điều động cũng chẳng qua là trên dưới một ngàn. Song hắn chỉ là một thư sinh, cho nên mới từ con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-bo-sinh-lien/3085600/chuong-405.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.