Dương Hạo đã suy nghĩ vô cùng chu toàn cho Lô Đa Tốn, khiến hắn "bị ép" phải vào cung cảnh bảo cho Triệu Khuông Dận, vô luận thành hay không thành, có tên "thích khách" như mình đây, hắn sẽ không có tội gì cả. Lô Đa Tốn là bác học đại nho, lại nhận được sự coi trọng của quan gia, vì sự an nguy của quốc gia, không có lý nào lại không chịu đồng ý.
Nhưng ngàn vạn lần không ngờ rằng, Lô Đa Tốn lại ở ngay trước mặt mọi người làm lộ hành tung của hắn, dưới sự kinh ngạc và tức giận, Dương Hạo phá kiệu lao ra, chém giết một hơi thoát khỏi trọng vây, sau đó chạy vào trong ngõ. Khi hắn tìm đường về lại gần phủ đệ của Lô Đa Tốn, tìm con ngựa mà mình buộc ở bên đường, nhảy lên kiện mã rồi giục ngựa phi về hướng tây, đột nhiên thấy trong thành có hai nơi bốc lửa, trong bóng đêm tăm tối càng thêm rõ rệt vô cùng.
Lập tức, không biết từ đâu đột nhiên xông ra vô số sai dịch, người của tả hữu quân tuần thị cũng chạy khắp phố, tốc độ phản ứng so với khi hắn làm hỏa tình viện trưởng thì còn nhanh hơn cả chục lần. Án chiếu theo quy định bảo hiểm hỏa hoạn mà hắn chế định lúc đó, một khi nổi lửa, lập tức thủ tiêu chợ đêm, người không phận sự lập tức về nhà, giới bị chín cổng, tìm nguyên do đám cháy, chỉ có quan binh phòng hỏa, nha dịch công sai cùng với xe cứu thương được phép đi lại, lần này Dương Hạo nửa đêm nửa hôm một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-bo-sinh-lien/3085584/chuong-397.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.