Bên bờ hồ Huyền Vũ, trên chiếc cầu cong cong như lưỡi liềm, tòa lầu Tiêu Tiêu đứng cô độc, cảnh mùa đông ở Giang Nam vẫn ngời ngời sức sống, chỉ đến đêm mới cảm thấy đôi chút cái hiu quạnh. Lúc này trăng nhô cao, khắp hồ nước nổi lên những đợt sóng nhấp nhô có màu như ngọc, tràn đầy ý thơ.
Trên lầu, ánh đèn sáng mờ ảo.
Trên một chiếc giường vừa rộng vừa to, vừa sạch sẽ lại mềm mại, màn che phấp phới, chỉ nhìn thấy ánh sáng từ cây nến sáng chập chờn tỏa ra mang ý vị thật phong tình. Ba người cùng nằm trên giường, Dương Hạo nằm giữa, Oa Oa và Diễm Diễm nằm hai bên, như hai chú chim nhỏ nép vào người hắn.
"Bọn thiếp chọn ở nơi gần núi Thiếu Hoa, nơi đó thanh sơn thủy tú, nhất định chàng sẽ thích. Bọn thiếp sẽ dựng một tòa nhà lớn ở đó, chỉ cần đợi chúng ta đến đó là sẽ xây nhà mới cho chúng ta".
Oa Oa vừa nói vừa bám vào cánh tay Dương Hạo, ngọt ngào: "Quan nhân, chúng ta khi nào sẽ rời khỏi đây về nhà hưởng cuộc sống vui vẻ đây?"
"Ta cứ chờ các nàng đến cũng là để tạo cơ hội, việc này còn phải chờ vào ý trời mới có thể thành được.
Dương Hạo trầm ngâm nói: " Bây giờ đã có kẻ thù muốn giết ta, hắn chính là sứ giả Khiết Đan Gia Luật Văn. Sau này, ta sẽ thường xuyên đi du ngoạn sơn thủy cùng với các nàng, cho đến khi tin tức " bất kinh ý gian" bị lộ ra ngoài, khiến cho bọn chúng biết được rằng phu nhân của ta đã đến Kim Lăng rồi.
Sau đó, chúng ta tìm một thời cơ thích hợp, khi chúng không đề phòng, sẽ cho 8 gã giả mạo người Khiết Đan đến hành thích chúng ta, thi thể để cho bọn Mục Vũ làm, lấy mấy cái thi thể của bọn tử tù, hoặc làm mấy cái thi thể đã thối rữa cũng được, cuối cùng làm một mồi lửa là không hể sơ hở rồi.
Tám gã hộ vệ kia nên tìm bọn du mục trên thảo nguyên giống người Khiết Đan, bọn chúng vừa hiểu tiếng người Khương, vừa hiểu ngôn ngữ Nôn Phiên, cũng hiểu được tiếng người Khiết Đan, để bọn họ giả mạo làm người Khiết Đan "giết người phóng hỏa", khiến cho bọn chúng mang tội, lại thêm mối thù sẵn có giữa Gia Luật Văn với chúng ta, thế là chết chắc. Thời gian đó cũng chính là Tết Nguyên tiêu, rồi vài ngày Phóng thâu nhật trên đường sẽ toàn người là người, rất nhộn nhịp, người đông hỗn tạp, đúng là thời cơ phóng hỏa giết người thích hợp."
"Việc này để quan nhân quyết định là được rồi, cái gì mà xác chết, cái gì mà phóng hỏa giết người, ở chỗ nhà trọ hẻo lánh này quan nhân nói như thế khiến người ta nghe phát hoảng, chẳng dám đi ngủ một mình" Oa Oa vừa nói vừa dụi dụi đầu vào ngực Dương Hạo.
Đường Diễm Diễm cũng hưởng ứng: "Đúng rồi đó, quan nhân không cần nói rõ ràng như thế chứ, bọn thần thiếp vừa mới gặp ngài, nói những cái đó nghe mất hết cả tình".
Đúng lúc đó, ngọn nến bị gió thổi vào khẽ lay động, đột nhiên động đậy một chút, khiến hai nàng sợ hãi kêu thất thanh, dụi đầu vào ngực Dương Hạo, Dương Hạo cười nói: "Có lý, vậy ta sẽ không nói chuyện chết chóc gì nữa, chỉ nói chuyện sinh thôi. Hai nương tử của ta, chúng ta vui vẻ với nhau cũng không phải một lần, tướng công của các nàng cũng mất đi không ít sinh lực, vậy mà bụng các nàng vẫn cứ phẳng lì như vậy nhỉ? Hay là chúng ta cùng cố gắng hơn nhé?"
Tay hắn xoa xoa hai cái bụng phẳng mà mềm mại của hai nương tử, hai mỹ nhân cùng đồng thanh "xì" một tiếng, rồi lắc mình né tránh, nhưng Dương Hạo động tác quá nhanh, đã giữ chặt được cái eo nhỏ nhắn của bọn họ, giữ chặt bọn họ dưới người mình rồi cúi người hôn lên môi Diễm Diễm.
Diễm Diễm mặt ửng đỏ, nói nhỏ: "Không được… không được ở đây, đi… đi vào phòng của thiếp…"
Đôi môi của Dương Hạo đã đặt lên cặp môi đỏ như quả anh đào chín của nàng, Diễm Diễm thả lỏng thân, đón nhận cái đi vào mềm mại nhẹ nhàng của hắn, cửa mình xinh đẹp mềm mại và ướt át như một cánh hoa mềm mại khép chặt, mặc hắn muốn làm gì thì làm.
"A…a…" Diễm Diễm nhẹ nhàng rên rỉ, đôi môi được Dương Hạo hôn tới tấp, đôi bàn tay hắn thì đang sờ nắn bộ ngực sữa mềm mại cho đến khi nó dựng đứng lên, vòng eo nhỏ nhắn của nàng không tự chủ được mà cứ nhấc lên cao mãi, để bộ ngực trần dâng cho người đàn ông của nàng. Bàn tay to của Dương Hạo nắm chặt lấy eo Oa Oa không biết đã rời ra khi nào để chuyển đến sau mông Diễm Diễm, dù Oa Oa xấu hổ vô cùng nhưng cũng chẳng có chỗ nào mà đào tẩu, chiếc giường này là giường của nàng, nàng thoát đi đâu cho được?
Nhìn Dương Hạo sau một hồi vuốt ve rồi "chà đạp" giờ trở nên xụi lơ như bùn, nằm thở phì phò, mặt đầy hứng khởi, bên cạnh Diễm Diễm sau một hồi hết mình, mắt Oa Oa bỗng ươn ướt tưởng như có thể khóc ngay được, nàng bỗng "Ưm" một tiếng rồi ôm lấy tấm lưng rộng mà rắn chắc của Dương Hạo từ phía sau, cọ cọ hai đầu vú đang dương cao vào người chàng.
Không biết ai buông tấm màn đỏ phất phơ, không biết ai cởi mà quần áo họ rất nhanh đã bị kéo tuột xuống, để lộ tấm thân đẹp đẽ của hai người. Không thể chịu nổi nữa, Dương Hạo nắm lấy đôi ngực trắng mà mẩy như bạch ngọc, hai chân nàng như hai cây mây cuốn lấy cây đại thụ vạm vỡ ở giữa, phát ra những tiếng thở hổn hển của hai người.
Trên án thư ánh nến đã tắt, Đường Diễm Diễm như hoa nở rồi tàn, tàn rồi lại nở, cũng không biết đã nếm trải qua bao cuộc vui, lúc này đây đến tay cũng không buồn cử động, cả người đầy mồ hôi nằm nghiêng trên giường, mắt khép hờ nhìn hai người kia mây mưa, ánh đèn đỏ chiếu đỏ cả tấm rèm, chiếu ngay chỗ Oa Oa đang vươn cao đôi vú tròn, nàng ta đang nằm trên người Dương Hạo, người như từng đợt sóng cứ phập phồng phập phồng, nhộn nhạo không bờ bến.
Chỉ nghe thấy tiếng hai người rên rỉ, cảm nhận được cái phất phơ của tấm rèm, Diễm Diễm cảm thấy mình như đang nằm trên một con thuyền, trôi dạt theo con sóng tình về nơi phương xa…
"Phóng Thâu nhật? Ngày đó đến rất nhanh thôi, qua ngày đó sẽ không cần phải lén lén lút lút nữa, đến ngày đó trong thiên hạ cũng đều đi ăn trộm, ta…ta và quan nhân cũng đi trộm một phen, trộm cái tiêu diêu tự tại, trộm cái thân tự do, từ nay về sau sẽ không còn ai tranh đấu với chúng ta trong thiên hạ nữa".
***********************************************
Phóng thâu nhật, Khiết Đan, Thượng Kinh truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Trên đường phố, muôn hình vạn trạng đèn đóm được treo hai bên đường, khiến cả con phố dài sáng bừng lên như ban ngày. Bên đường còn có tượng điêu khắc các loại động vật, các loài hoa với kích cỡ lớn, bên trong là đèn đủ màu sắc, nhưng vẫn chưa được thắp.
Trong cung không khí vui vẻ nhộn nhịp, rất nhiều quan nhân, nội thị đang bận rộn, La Đông Nhi vội vàng đi đến cung hoàng hậu, đột nhiên có một bóng người từ sau tự điện trụ gọi với theo: "La thượng quan".
"A, hóa ra là Nhã công chúa!" Đông Nhi vội dừng bước, thi lễ rồi mỉm cười: "Đông Nhi bái kiến công chúa, công chúa có gì dặn dò chăng? Giờ Đông Nhi đang đi đến chỗ nương nương".
"Không có, không có. La thượng quan là người tâm phúc bên cạnh nương nương, ta nào dám dặn dò gì".
Gia Luật Nhã cười hi hi khoát tay, nàng xem xét qua rồi đột nhiên có chút xấu hổ mà bám ống tay áo: "Ta… ta chỉ là có chút chuyện nhỏ muốn nhờ La thượng quan giúp đỡ, không biết La thượng quan có đồng ý không?"
Đông Nhi thấy công chúa vốn hoạt bát nhanh nhẹn giờ lại có vẻ ra dáng tiểu nhi nữ, bèn không nhịn được cười nói: "Điện hạ có chuyện gì, chỉ cần Đông Nhi giúp được Đông Nhi sẽ cố gắng hết mình".
Gia Luật Nhã cười nói: "Hay quá, hay quá, ta biết La tướng quân là tốt nhất mà, hihi, ta muốn đi Ngũ Phong lầu ngắm đèn, nhưng những người ở phủ ta toàn lũ ngu dốt, nhìn là đã thấy ghét, một mình trong cung chẳng có ai nói chuyện buồn chết. Tứ ca là người ăn nói có duyên, ta muốn chàng đưa ta đi ngắm đèn, La thượng quân có đồng ý không?"
"Cái này… Được rồi, Đông Nhi sẽ cho người đi gọi hắn…"
Gia Luật Nhã cười nói: "Vậy ta chờ chàng ở tượng Thạch Sư chỗ Ngũ Phong lâu".
Đông Nhi mỉm cười đáp: "Được, ta sẽ cho bảo tứ ca đi đến tìm công chúa".
Gia Luật Nhã mừng rỡ, cười nói: "Vậy trăm sự nhờ La thượng quân, ta đến Ngũ Phong lâu đây", nói rồi nàng liền nhảy nhót bước đi.
Ngũ Phong lâu thắp đèn trên đỉnh, phía dưới là một con đường dài, trên đường người đi lại đông đúc, còn ở đây vắng vẻ lạnh lùng, do cấm dân chúng tiến vào, đoàn người chỉ có thể ngắm Ngũ Phong lâu từ một khoảng cách xa xa.
"Bản vương vừa mới hay tin, Hoàng thượng và nương nương đã chuẩn bị xuất phát đến Ngũ Phong lâu, tiếp đón các văn võ bá quan, sau khi làm lễ trong triều thì Hoàng thượng và nương nương sẽ xuống lầu, thắp đèn nơi điêu khắc băng đăng nhiều màu để cho dân chúng vui vẻ. Lúc này đây cũng là lúc đội quân phòng vệ canh phòng nghiêm ngặt nhất, không ai có thể tiếp cận…"
Lão vương gia Gia Luật đạp trên mặt tuyết dày mà đi trên đường, ngựa đạp trên mặt tuyết đọng phát ra những tiếng kẽo kẹt. Hắn mặc một bộ quần áo Khiết Đan truyền thống, đội mũ da cừu, hai bên sườn là những chuỗi hạt dài, bên hông đeo một thanh bảo đao, dù tuổi cũng đã đến năm mươi nhưng dáng người vẫn cao to, mặt to, lông mày rậm, râu đã ngả màu tiêu giống như nhiễm sương hoa.
Bản vương sẽ dùng hết thủ đoạn, trà trộn vào đám người thắp đèn băng đăng, sau đó sắp xếp năm tên sát thủ lấy mạng hoàng thượng và đám người xung quanh hắn. Bọn chúng nắm trong tay cấm vệ quân, nếu như chúng không chết thì hoàng thượng chết, bọn chúng cũng khó mà khống chế được Thượng Kinh. Hừ, đều là lũ người của tên phế nhân Gia Luật Hiền, tự nhiên phong bà ta làm hoàng hậu, còn được gọi là nhị thánh, bà ta muốn làm Võ Tắc Thiên áp đảo gia tộc Gia Luật hay sao?"
Lão vương gia vừa đi vừa nói, tiếng bước chân vẫn vậy, giọng nói vẫn trầm như vậy, mỗi một bước hắn lại thở ra từng đám khói trắng như một con tuấn mã đang tức khí, hắn thở sâu mà nói: "Còn về hoàng thượng, bản vương sẽ để người của mình ra tay, trên lầu có thân tín của lão vương, chỉ cần chém một nhát là đi đời hắn, bản vương sẽ lập tức uy hiếp hoàng hậu.
Bất kể là sự việc thành hay bại, cũng đều có người có người đến lầu ứng cứu, chúng ta phải lập tức rời khỏi đây, điều binh vây thành, đợi chúng ta phát động chiến tranh ở Giang Nam sẽ khiến bọn Tống phải phát binh, đến lúc đó Tiêu Xước nếu như Tiêu Xước không muốn họ Tiêu và Gia Luật chúng ta bị tàn đời thì chỉ còn cách chấp nhận điều kiện của bản vương, phải cầu hòa với ta".
Gia Luật Cách dẫn binh thị uy thần phục dân tộc Nữ Chân, đến lúc đó sẽ phải ngày đêm thần tốc để kịp về Thượng Kinh, có kịp chạy về được hay không thì cũng chưa ai biết, đấy là một biến số. Có điều, bản vương là thiện xạ, sẽ an bài cho hắn một cái ngã không phải lo lắng. Còn một biến số khác, đó chính là cung nỏ đã được gói giấy dầu chốn kín dưới đất từ nửa tháng trước, dù cung nỏ được chế tạo hoàn mỹ nhưng cũng khó mà không bị ẩm ướt. Nếu như cung nỏ không có tác dụng thì không thẻ nhất cử giết được bọn đầu não, nhất định sẽ gặp phản kháng, các ngươi phải tùy cơ ứng biến, hết sức đề phòng."
Phía trước mặt đã là Ngũ Phong lâu, lão vương gia đứng dưới đất ngó lên trên thành, nói lạnh lùng: "Bản vương có thể vào Ngũ Phong lâu, nhưng tám người các ngươi lại không có tư cách lên lầu ngắm đèn, chỉ có thể đứng dưới lầu để bảo vệ. Nếu như bản quan không thể giết chết tên hoàng thượng ngay tại chỗ thì thị vệ ắt sẽ đưa hắn hồi cung. Trong cung không có người của ta, nếu như hắn được đưa vào cung thì tình thế sẽ rất xấu, do đó nhiệm vụ của các ngươi là canh chừng ở cửa cung, chỉ cần hoàng thượng muốn vào cung các ngươi lập tức cản lại, lấy mạng hắn cho ta".
Hắn hít một hơi thật dài rồi nói: "Thị vệ trên dưới thành bản quan sớm đã dự tính rõ ràng rồi, mọi hy vọng thành công đều đặt trên vai các ngươi, nhưng mưu sự tại nhân, rất nhiều biến số không thể phòng tránh được. Sự việc mà thành thì các ngươi cứ ngồi chờ phong hầu; còn thất bại, thì sẽ như ánh đèn trên lầu, chỉ có thể sáng trong tối hôm nay mà thôi, các ngươi rõ chưa?"
"Tuân lệnh!" Tám tên thị vệ đồng thanh hô, lão vương gia lại thở dài một hơi, gương mặt hắn như mờ ảo và chìm vào làn khói trắng. Khi làn khói tan đi đôi mắt có thần mới lộ ra, để lộ cái u uất thâm độc phảng phất đâu đó, hắn từ từ đi vào trong cửa thành…"
**************************************
"Năm nay trộm được đèn của nhà họ Lưu, nhất định năm nay là năm sinh. Có con gái đặt tên là Đăng Ca, có con trai đặt tên là Đăng Thành. Trộm được đèn nhà họ Đới, không mang theo cũng trúng…"
Bài ca dao truyền miệng được hát vang khắp ngõ phố nhỏ, nhà nhà ai cũng treo cao đèn, ánh đèn sáng rực cả mặt sông như dòng ngân hà vậy.
Trước cửa mỗi nhà đều đặt một ít bột nặn được làm từ đậu, dùng nước củ cải nặn thành hình một cái đèn nhỏ, bên trên viết tên họ của nhà đó. Rất nhiều thiếu phụ, bất kể mình đã là phu nhân của một gia đình lớn nào đó, hay chỉ là con dâu trong một gia đình bình thường cũng đều lượn như đèn cù quanh các đường ngang ngõ dọc, thỉnh thoảng lại ăn trộm một cây đèn của nhà nào đó.
Những người thiếu phụ này đều là những người đã kết hôn ba năm mà chưa có con, tết Nguyên tiêu đi trộm đèn, nghe nói là sẽ sớm sinh quý tử.
Triệu Khuông và hoàng hậu Tống rồi đến Tấn Vương, Ngụy Vương, nhị hoàng tử Đức Phương, tiểu công chúa Vĩnh Khánh đều rời hoàng cung, đổ ra đường chung vui cùng bách tính, còn đi chùa Đại Tướng Quốc nghe cao tăng Hoằng Pháp xướng kinh, rồi đốt pháo, sau cùng mới về cung, mở cửa cung, mời các tướng thần trong triều đình rồi thiết đãi các quan đại thần một bữa tiệc rượu linh đình.
Hoàng đế ba nước Kinh Hồ và Nam Nguyên cũng đã có mặt, quốc chủ nước Đường còn chưa đến, do Lý Tòng Thiện còn đang phải tiếp rượu hoàng đế. Võ Ninh tiết độ sứ bên trái có các tướng bảo vệ, bên phải có đại tướng Lưu Kế Hưng, ba vị này đã từng là quốc chủ, hoặc có suy nghĩ một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, hoặc là trong lòng bọn họ Lý Tòng Thiện sớm muộn cũng sẽ theo gót họ, nên họ đối với Lý Tòng Thiện cũng như người nhà.
Lý Tòng Thiện vốn không biết uống rượu, nhưng đứng trước lời mời thiết tha của các vị quốc chủ, khó từ chối nên đành uống hết ly này đến ly khác, rất nhanh mà say đứ đừ, chân bước loạng choạng. Trước mắt cũng không phải là quý tộc nhà hoàng đế, cũng chẳng phải là trọng thần trong triều đình nên Lý Tòng Thiện e rằng mình uống say sẽ thất lễ, vội vã đi ra ngoài điện.
Hôm nay trong cung cấm, khắp nơi đều là gia quyến của quan viên, Lý Tòng Thiện vừa xuống lầu, Mộ Dung Cầu Túy – người hay đi ngao du sơn thủy cùng hắn những ngày này, cũng vội vã bỏ chén rượu, ra ngoài cùng hắn.
Mộ Dung Cầu Túy cũng không theo Triệu Phổ xuất thành mà chuyển tới Tấn vương Triệu Quang Môn Hạ, người này thực lòng hay là do Triệu Phổ có ý lưu lại trụ cột này mà thật khó đoán chừng. Những người như Trình Vũ, Trình Đức Vũ cũng vài lần khuyên giải Tấn vương không nên thu nạp hắn.
Nhưng trong triều vốn chia bè chia phái, Triệu Phổ dù ngã nhưng những thế lực mạnh mẽ của hắn thì không dễ bị gục ngã hoàn toàn. Tấn Vương đang muốn thể hiện ý chí uy gia, mời bọn họ đến Môn Hạ của mình, nếu như đến một thực khách mà môn hạ của Triệu Phổ cũng không dung nạp được thì làm sao mời nổi các quan nhân?
Lý Hoàn có thể thu nạp những kẻ đã từng âm mưu giết chết mình, Lý Thế Dân có thể dung nạp thực khách quý phủ Ngụy Chinh. Từ trước đến nay Triệu Quang Nghĩa luôn tự coi mình là người lòng dạ hẹp hòi, do cự tuyệt Mộ Dung Cầu Túy nên Mộ Dung đã thay đổi, trở thành người của Tấn Vương.
Từ khi đến với Tấn vương, Mộ Dung Cầu Túy từ đầu chí cuối đều là một thanh nhàn cửa khách, không từng được giao bất cứ sứ mệnh gì nặng nề, lệnh cho hắn bám theo nhất cử nhất động của Lý Tòng Thiện cũng khiến Triệu Quang Nghĩa hắn thấy đó là một sứ mạng xui xẻo. Mộ Dung Cầu Túy tự biết rằng nhất thời không nên tín nhiệm Triệu Quang Nghĩa, do vậy cũng không hề do dự mà nhân cơ hội này mượn đao giết người. Nếu như thành công thì hắn có thể tin vào Triệu Quang Nghĩa, bởi biết đâu sau này hắn sẽ trở thành Ngụy Chinh thứ hai?
Nghĩ tới đây, trong lòng Mộ Dung Cầu Túy chợt nóng ran, rất nhanh bước lên phía trước, đỡ Lý Tòng Thiện rồi nói: "Sở quốc công, chậm một chút, haha, tửu lượng của quốc công kém quá, mới có mấy ly mà đã say rồi?"
"Mộ Dung tiên sinh, Tòng Thiện thực không biết uống rượu, nhưng các chư vị đại nhân lại nhiệt tình quá nên…" Hắn lắc lắc đầu rồi nói: "Nếu cứ tiếp tục Tòng Thiện e rằng mình sẽ thất lễ nên đành phải ra ngoài đi lại, e đã làm mất hứng rượu của Mộ Dung tiên sinh rồi".
Mộ Dung Cầu Túy cười dài nói: "Không sao, không sao, ta cũng nhân tiện đi dạo cùng quốc công luôn cho tỉnh rượu, sau đó chúng ta quay về cung. Nào, bên này có vẻ thanh tĩnh, chúng ta đi thôi".
Mộ Dung Cầu Túy vừa đi vừa nói, chân nọ đá chân kia mà đi không có mục đích, đến gần Ngưng Huy điện, Mộ Dung Cầu Túy xoa xoa bụng rồi nói: "Ôi chao, lão phu không nhịn được nữa rồi. A, quốc công vào trong Ngưng Huy điện đợi ta một chốc, ta đi vệ sinh xong sẽ quay lại ngay".
Mộ Dung Cầu Túy xin lỗi xong rồi ngó ra xung quanh một lượt, vội vàng chạy đi. Lý Tòng Thiện lạ nước lạ cái nên cẩn thận quan sát khắp nơi, không dám tùy tiện một mình vào điện. Hắn vốn là người phương Nam, không chịu được cái lạnh ở phương Bắc, hôm nay đi yết kiến vua nhưng cũng không mặc trọng cửu, do vậy, đứng một lúc thấy gió lùa vào rét thấu xương, hắn không chịu được đành thất lễ tiến về phía điện. Cửa điện mở toang, huống chi điện này vốn không phải là nơi quan trọng để họp bàn gì, nên hắn yên tâm bước vào.
Trong điện có hai người phụ trách dọn dẹp, nhìn thấy hắn cũng không biết hắn là ai, chỉ hành lễ rồi chào. Lý Tòng Thiện đứng trong điện, đợi một hồi lâu vẫn không thấy Mộ Dung Cầu Túy quay lại nên đi lòng vòng khắp nơi trong điện. Trên góc tường của điện có treo một bức tự họa, Lý Tòng Thiện không phải là một người am hiểu về thơ nên nhất thời cao hứng, đi đến bên bức tranh ngắm nhìn tỉ mỉ.
Lý Tòng Thiện lại gần thưởng thức, nhìn những nét thư pháp đẹp tuyệt diệu, bất giác đưa tay lên làm động tác bắt chước theo. Khi sắp đọc gần hết bức thư vẽ thì hắn đột nhiên phát hiện ở góc bức họa có chân dung một người. Với nét vẽ thế này thì không giống một danh họa nổi tiếng, có thể là một bức chân dung ai đó thôi.
Lý Tòng Thiện ngẩn người ra ngắm nhìn hồi lâu, càng nhìn càng thấy giống một người. Trong lòng không khỏi nghi ngờ, đột nhiên thấy một người nội thị cầm phất trần chạy qua, Lý Tòng Thiện vội hỏi: "Này vị trung quan, tha thứ cho bản quan tò mò, nhưng không rõ bức tranh treo trên tường này là của ai vẽ vậy?"
Tên nội thị đó liếc mắt lên bức tranh trên tường một cái rồi cười nói: "Bức tranh này không phải là bức tranh của danh họa gì, người trong tranh là bức chân dung tự họa của tiết độ sứ nhà Đường Lâm Nhân Triệu, Lâm tướng quân nhìn ra thiên mệnh sở quy, có ý muốn lấy lòng nhà Tống ta nên cẩn thận viết bức thư pháp này rồi tự mình vẽ chân dung ở phía dưới để làm tín vật tặng quan gia."
Lý Tòng Thiện mặt bỗng biến sắc: "Người này… người này chính là Lâm Hổ Tử của Giang Nam?"
Tên nội thị đó đắc ý nói: "Đúng vậy, Lâm tướng quân nói, ông ấy đã dùng trăm phương ngàn kế để lấy lòng vua Giang Nam, để vua cho ông ấy khởi binh phạt Tống. Nhưng lập tức sửa cờ xí, dẫn hơn mười vạn đại quân đến hàng. Quan gia nói, Lâm tướng quân nếu như thành công thì nước Tống sẽ lấy được Đường không mất tí sức nào, đến khi đó Lâm tướng quân sẽ là đệ nhất đại công thần có công thống nhất Trung Nguyên, quan gia bảo treo bức chân dung này lên có… cái gì mà yên cái gì các…"
"Lăng Yên các?"
"Đúng vậy!" Tên nội thị vỗ tay cười nói: " Đúng đúng đúng, đúng là Lăng Yên các. Đại nhân cũng nghe nói rồi sao? Lăng này ở đâu vậy, có nổi tiếng không?"
"Cái này… cái này… đúng vậy, đã từng… rất nổi tiếng…" Trời lạnh, nhưng Lý Tòng Thiện cảm thấy toàn thân mình như đang toát mồ hôi, rượu cũng tỉnh được bảy, tám phần, hắn không dám ở trong cung điện quá lâu mà vội chạy ra ngoài. Ở ngoài hành lang, Mộ Dung Cầu Túy vội chạy lại, vừa nhìn thấy hắn đã cười nói: "Ta rốt cuộc đã cao tuổi mất rồi, uống có tí mà đã bị đau bụng, để quốc công chờ lâu thật thất lễ quá, thất lễ quá!"
"Không sao, không sao! Tòng Thiện ở đây cũng có thể giải rượu được đôi chút. À, Mộ Dung tiên sinh, chúng ta sớm về cung thôi, ngộ nhỡ quan gia mời rượu Tòng Thiện lại không có mặt thì thật thất lễ quá, đi thôi, mời…"
Lý Tòng Thiện cố gắng trấn tĩnh lại, hai tay nắm chặt lại, móng tay cắm vào lòng bàn tay đau mà hắn cũng không thấy gì nữa, trong lòng nghĩ: "Lâm Hổ Tử lại là tên phản nghịch! Trời ơi! Ta nhất định sẽ tìm cách quay về thành Kim Lăng sớm, thông báo tin này cho Lục Ca!"
*******************************************
"Pháp luân bầu trời chuyển, phạm thanh thiên thượng lai; đăng thôn thiên quang chiếu, hoa diễm thất chi khai. Nguyệt ảnh nghi lưu thủy, xuân phong hàm dạ mai; Bà động hoàng kim địa, chung phát lưu ly bàn". Bài thơ này của Tùy Diễm đế thể hiện được sự vui sướng hồ hởi của Giang Nam trong đêm Nguyên Tiêu, cảnh tượng long lanh chiếu sáng bừng cả trời đất. Ăn canh viên, ngằm hoa đăng, đố đèn, trộm cắp không ngừng, trời đất và con người như cùng chung cái vui mừng, tức cảnh sinh tình, đẹp không sao tả xiết.
Cánh buồm đỏ giương rộng, trên lầu các cảnh đẹp mê hồn. Lý Dục vốn là người ưa lãng mạn đã cho bố trí cung điện giống như thiên đường. Đêm nay, hắn ngồi trên thuyền rồng, cùng với hoàng hậu và tất cả các quan văn võ trong triều du ngoạn sông Tần. Hai bên bờ đèn sáng ngập bởi hoa đăng, cả đất trời cùng đón tết Nguyên Tiêu.
Trên đường, tiếng pháo nổ râm ran, tiếng chúc tụng đầy đường, sân nhà sứ giả Khiết Đan lại nhuốm màu đìu hiu.
Đinh Thừa Nghiệp đem khoảng hơn chục võ sĩ, mặc trang phục người Hán, găm dao vào người rồi đứng thẳng trong điện.
Gia Luật Văn mặc đầy quần áo, đứng ngạo nghễ nói: "Đêm nay, phụ vương ta sẽ phát binh ở Thượng Kinh, giết chết hoàng thượng. Vì tái lập tân chủ ở Khiết Đan, các ngươi nghe rõ đây, đêm nay đến sông Tần ngắm đèn, các ngươi sẽ nghe lệnh Đinh Thừa Nghiệp, trà trộn vào đám dân rồi nhân thời cơ giết chết tên sứ giả nước Tống Dương Hạo cho ta. Nhớ là phải giết chết ngay tại chỗ, không được lộ thân phận chúng ta.
Dương Hạo cầm lễ tiền của nước Tống, nếu như hắn chết, nhà Tống ắt sẽ động binh, đồng thời buộc Lý Dục phải chọn giữa theo Tống hoặc theo Khiết Đan. Mượn uy nhà Tống, chúng ta sẽ ép triều đình ký hòa ước, Gia Luật Văn ta nhất định sẽ ngồi lên ngai vàng, đến lúc đó, các ngươi cứ đợi mà lĩnh công, tiền đồ vô đối!"
"Thuộc hạ tuân mệnh!" Bọn võ sĩ ầm ầm tuyên thề, Đinh Thừa Nghiệp đã tiến lên trước một bước hô lớn: "Thần, Đinh Thừa Nghiệp, khấu kiến hoàng thượng!"
"Chúng thần khấu kiến hoàng thượng".
Gia Luật Văn hơi sửng sốt, rồi chợt phá ra cười thật lớn.
Cánh cửa vừa mở rộng ra, sứ giả Khiết Đan Gia Luật Văn liền nhắm hướng sông Tần mà đi. Hắn không biết rằng đằng sau hắn có hai con mắt sáng ngời lẫn trong đám đông đang nhìn chằm chằm vào hắn. Khi người ngựa đi đến hết đường, cặp mắt đó lộ ra chút hoang mang, hai đôi lông mày khẽ nhướn lên.
"Sao lại có thể như thế? Đinh Thừa Nghiệp rõ ràng là theo hắn đến nước Đường, tại sao đến hôm nay vẫn không lộ diện?"
Người đó tự lẩm bẩm, rồi khi thấy cánh cửa ở mé góc tường vừa mở ra, một thanh niên ăn mặc kiểu người Hán bước ra, nhanh chóng lẩn vào dòng người đi trên phố.
Đinh Ngọc Lạc sáng ngời hai mắt, liếc nhìn gã Đinh Thừa Nghiệp mà tự nhủ: "Cuối cùng thì ngươi cũng chịu xuất hiện". Đinh Ngọc Lạc cắn chặt răng, nắm chặt thanh toản đao, nhanh chóng đuổi theo.
Bên bờ Huyền Vũ, trên lầu Tiêu Tiêu, sáu gã hộ vệ đang cẩn thận kiểm tra lưỡi móc, đao, cung tên cùng hỏa vật, tất cả đều được thu gọn lại. Mục Vũ khuôn mặt còn búng ra sữa ngó chằm chằm nói: "Tất cả xác chết, đại nhân và phu nhân đã được thay quần áo, hai người anh em đã lên thuyền trước rồi. Người phụ trách hành thích sẽ là bảy người chúng ta, các ngươi nhớ rõ, hôm nay dù là giả hành thích nhưng còn khó hơn đi hành thích thật, các ngươi mà hành động không nhanh thì hỗn loạn sẽ càng kinh khủng. Đợi đến khi đại nhân và phu nhân ra ngoài rồi chúng ta sẽ lập tức phóng hỏa con thuyền, mỗi người đều phải nói tiếng Khiết Đan, tuyệt đối nhớ kĩ những điều ta đã dặn dò, tất cả chuẩn bị xong chưa?"
"Chuẩn bị xong hết rồi!"
Mục Vũ uy phong lẫm liệt nói: "Xuất phát!" tiếng bước chân vang lên, đoàn người nhanh chóng lẩn vào trong đám đông.
Trên sông Tần, từng con thuyền ngược xuôi, tiếng nhạc xé gió vang lên không dứt bên tai. Ngươi đi lại hai bên bờ đông như mắc cửi, trong tay ai cũng cầm đèn đủ màu sắc và kiểu dáng. Thuyền của Lý Dục ở phía trước, hai bên là thuyền của vệ binh và các quan trong triều. Dọc bờ sông Tần đèn sáng loáng phản chiếu trên mặt hồ, con thuyền như đang trôi giữa sông ngân hà, hoàng hậu Tiểu Chu vui mừng khôn xiết, kéo Lý Dục đứng trên mũi thuyền, ngắm cảnh tượng đẹp đẽ một năm mới có một lần này.
Phía sau vốn là thuyền của đoàn sứ giả Khiết Đan và nhà Tống, cùng thuyền của các quan văn võ trong triều. Thuyền nào cũng treo đầy đèn lồng, Gia Luật Văn đứng trước mũi thuyền, hai mắt nhìn chòng chọc như đang thưởng ngoạn cảnh đôi bờ, nhưng tay lại nắm chặt, cả người hồi hộp đến toát mồ hôi: "Thượng Kinh liệu có thành công không? Kế hoạch này chỉ có sáu phần chắc, nhưng dù là chỉ có một phần thành công thì cũng đủ để ta mạo hiểm rồi. Nhưng tại sao đến bây giờ rồi ta vẫn cứ hồi hộp căng thẳng như thế?"
Trên thuyền đoàn nhà Tống, Tiêu Hải Đào đứng trên mũi thuyền, nghiêng mắt nhìn về phía một chiếc thuyền khác, nhẹ lắc đầu rồi thở dài: "Dương trái sứ này quả là phong lưu quá, đêm nay đi ngắm đèn trái sứ còn không ở trên thuyền, lại đi với hai nương tử, quả đúng là buồn cười. Có điều… hai vị phu nhân của trái sứ quả đúng là nhan sắc hơn người, đến lão phu nhìn mà còn thấy động lòng, chỉ cần lão phu có được hai người vợ đẹp như thế thì lão phu sớm đã không đứng ở đây đón gió rồi…"
Chiết Tử Du đứng trên bờ, đang giải một câu đố đèn. Vị chủ quán kia cao giọng chúc mừng, đưa chiếc đèn cá chép đủ màu treo trên cao cho nàng. Chiết Tử Du thản nhiên nói cười, vừa cầm chiếc đèn lồng thì bị ai đó va vào. Chiết Tử Du hơi nhăn mặt, quay đầu lại nhìn thì trước mắt nàng là một người đàn ông có dáng nhỏ, chiếc mũ nỉ đội trên đầu che kín gần hết mặt, hắn đang nhìn về hướng bờ sông như không chú ý thấy mình đã va vào ai.
Chiết Tử Du nhìn cách hắn ăn vận thì không giống dáng một người đàng hoàng, bèn tức giận nhìn hắn từ đầu tới chân, khẽ "hừ" trong họng một tiếng. Chiếc thuyền rồng chói lọi đang dần đi tới, vua Giang Nam Lý Dục tới rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]