Dương Hạo nghe những lời Lý Quang Sầm nói, đột nhiên nhớ tới một chuyện xảy ra cũng đã lâu, sắc mặt trở nên khác thường. Trong lòng đang nghĩ liệu đó có phải là chuyện thực hay không, giờ hắn hoàn toàn cũng không biết chắc, ở thời điểm này, không tiện nói liên tưởng của mình cho người khác.
Lý Quang Sầm vừa hỏi, Dương Hạo vội lấy lại tinh thần nói: "Ồ, Hạo Nhi đang nghĩ đến một việc khác, việc tư thôi, không có gì đâu ạ. Nghĩa phụ, độc dược giết người không hiếm thấy, nhưng loại thuốc giết người này lại vô hình, có thể dễ dàng xóa bỏ dấu vết hạ độc của mình, vậy thì khó khăn đây. Thuốc này, có giải được không?"
Lý Quang Sầm vuốt râu cười nói:
"Ca Ca Khâm Đại cả đời chơi đùa với các vị thuốc, hắn thường nói, thiên hạ bất cứ loại độc dược nào, cũng đều có cách chữa, chỉ xem ngươi có tìm được không mà thôi, loại độc không tên này cũng có cách chữa, nhưng…không cần nói ra".
Lý Quang Sầm nhắm nghiền mắt, khẽ cười nói:
"Nếu không có ta cứu mạng hắn, mà ta lại là huynh đệ, người bạn tốt nhất của hắn, thì hắn cũng không nói cho ta biết. Nếu để người ta biết loại độc này có cách giải, thì cho dù tốn bao nhiêu tiền của cũng tìm sẽ cho bằng được. Năm ngoái, có một người Trung Nguyên mua hai liều của hắn, tốn mất hai mươi thỏi vàng đó".
Dương Hạo giật mình ngạc nhiên, vội hỏi:
"Người Trung Nguyên đó là ai?"
Lý Quang Sầm nói: "Ta chỉ nghe hắn thuận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-bo-sinh-lien/3085237/chuong-224.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.