Thực ra công tử của giới nhà giàu 15, 16 tuổi đã thích trêu hoa ghẹo nguyệt, làm chuyện phong lưu là rất bình thường, Chiết Ngự Huân từ trước đến nay chưa từng hỏi han chuyện này, Chiết Tử Du tuy không có ưa chuyện này nhưng nếu như không phải khi chúng đi mà bị mình bắt gặp thì nàng cũng không quản nhiều.
Các hộ lớn nhà giàu có phần hơi dung túng đối với chuyện này, họ cũng có cái lí của họ. Trong một đại gia tộc, người sau này đứng đầu làm việc chắc chắn phải là nam đinh. Những nam tử trẻ tuổi khi tiếp xúc với nữ sắc thì luôn phải có một quá trình bắt đầu từ ngây ngô đến thành thục. Nếu như quản quá nghiêm với phương diện này thì đợi đến khi chúng lớn lên, bắt đầu thay gia tộc làm những chuyện lớn lại vẫn chỉ là một tiểu tử ngây ngô thuần phác thì khó tránh khỏi nó trở thành một nhược điểm lớn họ, nói không chừng còn bị người có ý đồ xấu lợi dụng. Việc này cũng coi như là một sự rèn luyện cho con cháu.
Cho nên Chiết Tử Du tuy không vui nhưng cũng chỉ hừ một tiếng nói: "Hai tên tiểu tử thối này lại đi lêu lổng với mấy đứa mèo mả gà đồng. Đây còn ra thể thống gì nữa, cha mình đích thân dẫn quân xuất chinh, bẩm lên triều đình nói tình hình phải rất nghiêm trọng, các ngươi lại làm những chuyện xằng bậy như vậy rồi để cho người ta thấy sẽ nghĩ thế nào chứ?"
Chiết Duy Xương cười nói: "Lần này tiểu cô cô nói oan hai ca ca rồi, khâm sai triều đình đã đến Phủ Cốc, theo lời cha dặn thì phải hết sức giữ họ lại đây, hai ca ca tối nay muốn mời vị khâm sai tên Đinh Hạo đi dự tiệc."
Chiết Tử Du bĩu môi nói: "Đường hoàng ghê nhỉ! Sao cơ?" Mắt nàng ngừng lại, hơi thay đổi sắc mặt: "Ngươi nói khâm sai đó là ai cơ?"
"Đinh Hạo." Chiết Duy Xương vỗ đầu nói: "Không phải, hắn bây giờ là Dương Hạo."
Chiết Tử Du lòng rất nghi ngờ, tức khí nói: "Cái gì mà bây giờ với trước đây, hắn rốt cuộc tên là Đinh Hạo hay là Dương Hạo?"
Chiết Duy Xương kể một hơi đầu đuôi mọi chuyện mà nó đã được nghe, Chiết Tử Du nghe xong lập tức ngẩn ra tại chỗ. Đinh Hạo chính là Dương Hạo, Dương Hạo chính là Đinh Hạo, khâm sai Đại Tống bây giờ chính là quản sự ở thành Quảng Nguyên trước đây, sự minh mẫn hơn người của nàng cũng không thể tưởng tượng ra được? Chiết Duy Xương nói cái gì? Hắn ở Bá Châu đã thông gian với quả phụ rồi bị bại lộ, người quả phụ đó bị dìm chết còn hắn thì một đao giết chết hai mạng người và trốn chạy lưu vong khắp nơi?
Chiết Tử Du trong lòng vô cùng thất vọng, còn có chút ghen tuông. Nàng và Dương Hạo quen biết không lâu, tuy hai bên nói chuyện ăn ý, nhưng về mặt tình cảm thì không tiến được bước nào. Lúc đó không thể nói ra, lớn đến như thế này rồi nhưng người mà trong lòng nàng ấn tượng nhất chính là Dương Hạo, nếu không phải như vậy thì khi ở trên Thê Vân Quan hỏi Phù Dao Tử về chuyện đại sự cả đời, trong đầu nàng sẽ không hiện lên hình ảnh của Dương Hạo. Nàng thật không ngờ Dương Hạo chẳng qua chỉ là một kẻ tham tình háo sắc, là hạng người tàn nhẫn. Nhưng hắn...sao lại trở thành khâm sai?
Chiết Tử Du tâm trạng rối bời, Chiết Duy Trung luôn đứng bên cạnh nghe họ nói chuyện không nhịn được mà lấy từ trong áo ra mấy quả trứng chin, giơ lên như bảo bối vậy: "Tiểu cô cô, Cẩu Nhi tỷ tỷ nói những quả trứng này nếu ấp có thể nở ra chim con, ta bảo ca ca ấp mà ca ca không chịu."
Chiết Tử Du thấy buồn tẻ, tiện tay xua lên: "Không ấp không được, là tiểu cô cô nói, bảo Duy Xương ấp cho con."
Chiết Duy Trung mừng rỡ, nhảy cẫng lên, dương dương tự đắc nói: "Là tiểu cô cô nói đấy, huynh ấp cho đệ đi, huynh không ấp đệ sẽ khóc rồi cô cô sẽ đánh huynh một trận."
Chiết Duy Xương nghe thấy thì trợn tròn mắt lên: "Không phải chứ cô cô, ta đâu phải là gà mái, sao có thể ấp trứng được."
Chiết Tử Du khuôn mặt lạnh lùng, hừ một tiếng: "Vậy ngươi đi tìm một con gà mái giúp nó đi."
Rồi nàng quay người bước hai bước, đột nhiên dừng lại quay đầu, đôi mắt xinh đẹp như nước mùa thu lướt qua người Chiết Duy Xương, khiển trách: "Còn nữa, cái tên tiểu tử thối nhà ngươi, sau này bớt giả bộ huynh đệ tốt trước mặt ta đi. Đại ca nhị ca ngươi không mang ngươi theo nên ngươi cố tình giả vờ lỡ miệng cáo tội chúng trước mặt ta, sau này còn dám chơi trò đó trước mặt cô cô thì xem ta sẽ dạy bảo ngươi như thế nào."
Ý đồ của Chiết Duy Xương bị bại lộ, lập tức trán đầy mồ hôi, vội vàng vâng vâng dạ dạ, phía đằng sau Chiết Duy Trung sợ nó chạy mất nên kéo tà áo nó lại, năn nỉ nói: "Tam ca, cô cô đã nói rồi, huynh giúp đệ ấp trứng đi, huynh đi tìm gà mái cho đệ đi, nếu không đệ sẽ khóc..."
Trong khuê phòng, Chiết Tử Du ngồi trước bàn trang điểm, dáng vẻ yêu kiều, làn da trắng như tuyết giống như một đoá sen trắng đang nở.
Thiếu nữ trong gương xinh đẹp như hoa, hai mắt sáng như sao, đôi môi hồng đỏ mọng, tuy hơi lớn một chút, nhưng khí chất thanh lệ, phong thái tài hoà tuyệt đại lại đủ để bù đắp những khuyết điểm, bất kể ai vừa nhìn thấy nàng cũng đều sẽ cảm thấy một luồng khí chất hoàn mĩ từ đầu đến chân.
"Ôi, Đinh Hạo, Dương Hạo, ta phải thay đổi cách nhìn cũ thôi..., không ngờ mấy ngày không gặp mà hắn đã một bước lên trời, làm khâm sứ triều đình, càng không ngờ mấy ngày không gặp mà hắn đã làm nhiều chuỵên như vậy."
Chiết Tử Du trong lòng hỗn loạn, tạm thời bỏ qua chuyện gia đình, lại nghĩ: "Quan gia phá cách đề bạt không phải vì huynh tiến sớ có công mà là có ý ban ơn cho Trình Thế Hùng. Với sự thông minh của huynh tất cũng hiểu. Ta luôn mong huynh đến, nhưng...ta nên làm thế nào cho tốt đây?"
Ngẩng đầu nhìn vầng trăng ngoài cửa sổ, Chiết Tử Du thầm nghĩ: "Huynh ấy...bây giờ chắc đang cũng đám hỗn tạp háo sắc Tiểu Tần Đường Tam rượu chè, đợi đến khi trăng lên cao chắc cũng mở lụa đỏ, hạ màn trướng xuống, thưởng thức hương vị dịu dàng rồi." Vừa nghĩ đến đây thì Chiết Tử Du trong lòng liền cảm thấy khó chịu...
Ánh mắt nàng lại từ từ rơi vào tấm gương lục lăng trên bàn trang điểm, tấm gương đó không nhuốm chút bụi nào, trong gương là một dung nhan xinh đẹp tuyệt mĩ. Nàng từ từ đưa ngón tay thon dài trắng bóc ra chạm vào gương, đôi mắt nhìn chằm chằm vào hình mình trong đó.
Ai nói thiếu nữ không hoài xuân, trong lòng mỗi thiếu nữ đều có một chú nai con không an phận, khi nàng lơ đãng thì nó sẽ nghịch ngợm mà nhảy lên mấy cái, làm tình cảm trào dâng.
Đôi môi hồng của người đẹp kiều diễm mê hồn trong gương hé miệng cười, lộ ra hàm răng trắng như ngọc, dường như đang đưa ra một lời mời vô thanh. Là lời mời như thế nào? Nàng cũng không biết, đêm hè làm người ta mệt mỏi vốn đã dễ làm người ta buồn bã, huống hồ trong không trung lại treo một vầng trăng sáng tỏ.
Đoá hoa súng trắng ngần, hé ra màu vàng nhạt của nhị, đoá hoa âm thầm vươn cánh, nhị hoa âm thầm toả mùi hương, nhưng con ong đang ở đâu?
Nàng đột nhiên đứng dậy, đóng cửa sổ, trốn sau bức bình phong rồi cởi áo ra, cơ thể kiều diễm như nhập vào ánh trăng non...
Khi trong gương lại xuất hiện một người thì đã là một thiếu niên mặt mày thanh tú, môi đỏ răng trắng. "Hắn" hé miệng cười, liền lộ ra mấy phần mùi vị đàn bà dịu dàng, còn có chút thông minh cơ trí. Trong gương đồng còn hiện ra một điểm nhỏ, đó là trên đôi tai xinh đẹp có một cái lỗ nhỏ mà nữ nhi hay có để đeo bông tai.
Không cần phải che giấu, khi nữ tử Đường nhân ra khỏi cửa thì thích cải trang làm nam nhân, không phải để che giấu thân phận nữ nhi của mình mà chỉ là muốn đi cho tiện. Từ công chúa quý phu nhân cho đến nữ tử thường dân thì đa phần là rất thích kiểu này. Bây giờ đã trải qua Ngũ Đại (thời có năm triều đại thay đổi thống trị Trung Nguyên),phong tục này cũng không giảm, Chiết Tử Du khi ra khỏi cửa cũng thường cải trang nam nhi.
Nàng đã chỉnh trang lại y phục, liền cầm cái quạt nhỏ, nhẹ nhàng ra khỏi phòng.
"Đại tiểu thư!" Thị tỳ ở bên ngoài vừa định khom lưng cúi chào thì chiếc quạt của nàng đã đặt ở cằm người đó, dặn dò: "Không cần phải hành lễ, kêu người chuẩn bị xe."
"Đại tiểu thư muốn ra ngoài sao?"
"Ừ!" Chiết Tử Du dùng tay xoay xoay chiếc quạt qua các ngón tay rồi trở về lòng bàn tay, chiếc quạt được mở ra, bên trên chiếc quạt có một hình hoa mẫu đơn Lạc Dương, nàng mỉm cười nói: "Đến Quần Phương Các!" Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Thị tỳ đó lộ ra vẻ kinh ngạc, nhưng không dám hỏi nhiều, chỉ cung kính vâng một tiếng rồi từ từ lui ra.
"Đến đây, đến đây, Dương khâm sai, chính là ở đây, ha ha ha, mời xuống xe, mời xuống xe..."
Hai huynh đệ Chiết Duy Chính, Chiết Duy Tín ân cần nhường nhau, xe đã dừng, trước mắt là một toà lầu, đèn lồng đỏ treo cao, phía trước lầu đông nghịt người, đúng là một cảnh tượng phồn hoa.
"Hai vị công tử, quả thật là quá khách khí rồi. Dương mỗ trong người không khoẻ, thực sự không tiện uống nhiều."
"Ha ha, vậy thì có sao chứ, hôm nay người mời là bạn trí giao của bản công tử, không phải là quan viên triều đình, chúng ta cứ thoải mái mà ăn uống, chỉ là giết thời gian thôi mà. Lầu này mĩ nữ nhiều như mây, người đẹp vô số, Dương khâm sai cả chặng đường gian khổ cũng nên hưởng thụ mùi vị dịu dàng chứ, nếu không khi cha trở về lại trách huynh đệ ta không tiếp đãi chu đáo, ha ha ha."
Hai huynh đệ Chiết Duy Chính ban ngày nghe thấy Trình Đức Huyền nói như vậy cũng chỉ nghĩ Dương Hạo rất mê mẩn một goá phụ ở quê, người đó chắc chắn rất xinh đẹp, bây giờ chắc chẳng thích gì khác. Còn Dương Hạo cũng biết sau triều tống thì triều Thanh Minh còn tự do hơn nhiều, sĩ đại phu triều Tống nếu dùng tiệc rượu mà không có người đẹp hầu hạ bên cạnh thì thật khó tưởng tượng, chỉ biết rằng tập tục là như thế, nên đành phải nhận lời, cười gượng đồng ý, theo họ đi vào trong.
Ở phía đằng sau đám gia tướng của huynh đệ Chiết Thị và thân tướng Lưu Thé Hiên cùng mấy người nữa cũng đi theo vào. Huynh đệ Chiết Thị này rõ ràng là khách quen của Quần Phương Các, vừa vào cửa thì một ma ma đã chạy tới nghênh tiếp. Nói là ma ma nhưng nữ tử này mặc một y phục màu tím nhạt, tay cầm chiếc quạt phe phẩy, trông rất giống một phu nhân của đại hộ nhân gia, tướng mạo thanh tú, cử chỉ nho nhã.
Ả bước tới cũng chỉ ân cần hỏi han, hàn huyên chốc lát rồi cất cái giọng như con mèo đêm lên: "Các cô nương đâu mau ra tiếp khách nào..."
Chiết Duy Chính cười nói: "Mấy người họ đã tới chưa?"
Ma ma đó cười nói: "Đến rồi, đến rồi, hai vị thiếu gia xin mời lên lầu, vẫn ở chỗ cũ, nô gia không đưa hai vị lên nữa nhé. Hai vị thiếu gia vẫn muốn tìm Hướng Tâm và Hỉ Nhi chứ?
Không biết vị công tử này thích cô nương như thế nào?"
Chiết Duy Chính xua tay nói: "Bà ít giả vờ thôi, chúng ta nghe nói ở đây mới có mấy mĩ nhân Giang Nam đến, chúng ta mới tới đây, chọn mấy cô nương xinh đẹp biết hầu hạ đến đây."
Vị ma ma đó cười nói: "Hai vị thiếu gia thích mới ghét cũ, hai cô gái của tôi mà biết được chắc sẽ lấy nước mắt rửa mặt mất."
Chiết Duy Chính cười ha ha nói: "Huynh đệ chúng ta sao lại có thể thích mới ghét cũ chứ? Chúng ta là thích mới không ghét cũ mới đúng, có điều mới mà không thưởng thức thì sẽ thành cũ, ha ha. Bà mau đi đi, đưa những cô nương xinh đẹp nhất đến đây."
Hai vị công tử rõ ràng là khách quen của chiến trường phong nguyệt. Dương Hạo có chút không thoải mái, hắn cũng không biết những quy tắc của quan khách ở thanh lâu, đành phải ngồi bên cạnh huynh đệ Chiết Duy Chính xem cử động của họ.
Vị ma ma đó cười nói vài câu với hai vị thiếu gia rồi quay người đi gọi mấy cô nương. Ba người họ tự lên lầu, đến tầng thứ ba, chỉ thấy một bức tranh được chạm trổ, xanh vàng huy hoàng, không giống với sự nhã nhặn thân thiết ở dưới lầu. Họ đi vào một gian phòng thì thấy treo một tấm biển có viết Mẫu Đơn Các. Mẫu Đơn là nữ hoàng của các loài hoa, nếu là ở lầu Quần Phương thì Mẫu Đơn các có lẽ là nơi cao nhất của lầu.
Còn chưa tới trước phòng thì Chiết Duy Chính đã lớn tiếng nói: "Đường Tam Nhi, ra đây tiếp khách nào!"
Dương Hạo đến Phủ Châu đã mắc phải chứng bệnh sợ Đường Thị, hắn luôn lo sợ Đường Diễm Diễm sẽ đám dẫn huynh đệ đến tìm hắn gây chuyện, mấy ngày liền không thấy xuất hiện mới yên tâm lại. Bây giờ vừa nghe thấy họ Đường thì trong lòng chợt hồi hộp, thầm nghĩ: "Người họ Đường này không phải là người của họ Đường Thị chứ, mong là không phải."
Lời của Chiết Duy vừa mới dứt thì nghe thấy một giọng the thé nói: "Lão nương đang vui vẻ ở trong phòng, kẻ tiện nhân nào gào gọi nô gia vậy?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]