Trên con đường cổ của Quảng Nguyên, một đoàn người dài uốn lượn như con rắn.
Từ xa nhìn lại hình như là một đội quân, vì có rất nhiều người mặc áo giáp, binh sĩ cưỡi ngựa cầm thương dài đi tới, khi đi lại gần hơn một chút thì giống như một đoàn thương gia, vì trong đội ngũ có rất nhiều chiếc xe to nhỏ với quy cách khác nhau, có lừa có ngựa, thậm chí có cả lạc đà; lại gần hơn nữa lại giống một đoàn người đi chạy nạn, dân chúng nghèo khổ quần áo rách rưới, có cả những đại hộ giàu có mặc gấm vóc lụa là, tất cả đều đang đi cùng nhau, đi từ từ trong hoang dã. Có một số đại hán Tây Bắc, một ngày nóng nực như vậy mà mặc một chiếc áo da dê rách, trên người bốc ra một mùi rất khó ngửi, bốn mùa xuân hạ thu đông họ cũng chỉ có một chiếc áo này mà thôi.
Đây chính là đám dân chúng mà Trình Đức Huyền và Dương Hạo đem từ Bắc Hán về, đại đa số trông còn nghèo khổ hơn ăn mày ở Trung Nguyên. Còn Hoàng Đế Bắc Hán Lưu Kế Nguyên lúc này đang ở trong cung điện biết được tin thì vô cùng đau xót, đó là một phần ba số dân của nước Bắc Hán.
Mặt trời chói chang nhô lên, không khí bốc hơi, một trận gió cuốn theo hơi nóng đến, làm cho người ta hoàn toàn không cảm thấy mát mẻ. Hơi híp mắt nhìn về phía xa, cảnh vật trong làn khí nóng chập chờn dao động như ảnh trong nước. Mọi người đều sức cùng lực kiệt, mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-bo-sinh-lien/3085073/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.