Đinh Thừa Tông khi nhìn thấy Đinh Hạo, vẫn là vẻ mặt mỉm cười không màng danh lợi. Căn phòng vẫn khoai thai đẹp đẽ và quý giá, nhưng là vị nữ chủ nhân kia cũng không ở bên cạnh hắn.
Đinh Hạo nghe hắn nói chân tướng chuyện tình, nhất thời lộ ra vẻ khó xử. Đinh Thừa Tông châm cho hắn chén trà, mỉm cười nói: "Có chuyện gì khó xử, ngươi cứ nói. Có yêu cầu gì, ngươi cũng nói. Mặc kệ ngươi muốn cái gì, chỉ cần ta lấy được ra. Ngươi không cần cam đoan nhất định thành công, cái này vốn không có biện pháp. Chỉ là mong được vạn nhất mà thôi."
Đinh Hạo cười khổ nói: "Với đại thiếu gia, Đinh Hạo thật sự khó nói ra từ không, huống chi, đại thiếu gia cũng đã thay ta nói xong. Nhưng là, không dối gạt đại thiếu gia, Đinh Hạo lúc trước khi nhậm chức quản sự, đã có định ra minh ước quân tử với lão gia. Việc quản sự này, Đinh Hạo chỉ làm nửa năm, sau nửa năm, Đinh Hạo sẽ thu hồi khế ước bán mình của mẫu thân, từ nay về sau rời khỏi Đinh phủ, cả hai không thể ở chung được. Hiện giờ…chỉ còn lại nửa tháng. Đinh Hạo không dám cam đoan trong nửa tháng nhất định làm được chuyện ủy thác của đại thiếu gia."
Đinh Thừa Tông không hề biến sắc, dường như sớm đã biết được tâm ý của Đinh Hạo, hắn trầm mặc một lúc lâu sau mới nói: "Lập nghiệp ở nơi nào? Ngươi vì sao nhất định phải rời đi? Từng này tuổi, làm quản sự, ở Đinh gia ngươi đã là một sự khác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-bo-sinh-lien/3084990/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.