Chương trước
Chương sau
Đinh gia phân hạt giống, Đinh gia tá điền trong vòng mười dặm đều chạy tới, toàn bộ Đinh gia trang người tới kẻ đi, mười phần náo nhiệt. hạt giống không cần dùng của Đinh gia, nhưng đây là nhóm tá điền tự nguyện chọn lựa, chẳng qua hạt giống lương thực của Đinh gia hạt tròn to chắc, hạt giống tốt, hơn nữa cất giữ đúng lương pháp, dùng hạt giống lương thực của Đinh gia, thu hoạch của chính mình mua hoặc mình bảo quản thì bình thường phải kém một thành, có khi thậm chí còn kém hai thành, hơn nữa Đinh gia hạt giống lương thực còn ổn định giá cả bán ra, còn có thể kí sổ nữa, nhóm tá điền đương nhiên là nguyện ý dùng hạt giống lương thực của Đinh gia cung cấp.

Mùa đông năm trước. Đinh gia trong một đêm phải vận chuyển lương thảo cho Quảng Nguyên thành, nhất thời vội vã mà gây lỗi, mở kho cất giữ hạt giống ra, bởi vì trong trang có rất nhiều tráng đi phải đi vận lương, cũng không có người bận tâm, đợi khi phát hiện ra thì hạt giống này đã bị đông lạnh ẩm ướt làm cho biến dị, cho nên lần này chỉ sợ hạt giống không thể đủ thỏa mãn nhu cầu của tất cả tá điền. Vì vậy được tin tất cả tá điền đã tới từ sớm rồi, trời còn chưa sáng mà tất cả đã xếp thành hàng dài trước kho cất giữa. mà thời gian phát hạt giống ra ngoài được định là sau giờ ngọ, lúc này Đinh chủ sự còn chưa có đến, cũng thật khó cho các hộ nông dân.

Đinh Hạo từ sau trạch đi ra, trở lại chỗ ở của mình, Dương thị thấy con trở về, vội vàng đúng lên thu xếp cái ăn cho hắn, nhìn con ăn cơm, trong lòng vừa lòng cùng vui vẻ. Con mình mi thanh mục tú, bộ dạng kỳ thật có chút đáng nhìn. Hiện giờ giơ tay nhấc chân cũng có một loại cảm giác thực đặc biệt, ân…Loại cảm giác đặc biệt này dường như giống như năm đó cùng với tiểu tỷ, lần đầu nhìn thấy lão gia. Khi đó quần áo lão gia còn keo kiệt, nhưng chính là cử chỉ lời nói vẻ mặt khí độ, tuy còn kém so với rất nhiều công tử thế gia khác, nhưng lại mang tới một cảm giác tin tưởng từ tận nội tâm.

Nhưng là con mình có bộ dạng như trước kia, có thể lúc trước sẽ không phát hiện ra loại cảm giác này trên người hắn? Dương thị càng nhìn càng mừng, nhớ tới bộ dáng như con chim nhỏ của La Đông Nhi khi nép vào người hắn, thật xứng với con của mình, thật đúng là một đôi trời sinh. Tưởng tượng như vậy, một chút khúc mắc với La Đông Nhi cũng liền phai phạt.

Đinh Hạo ăn uống tò mò liếc mắt nhìn lão nương một cái, từ lúc vào nhà, lão nương dùng ánh mắt "săm soi" nhìn hắn, dường như mới quen với hắn vậy, đây là làm sao vậy?

"Nương, người sao lại nhìn ta như thế, có chuyện gì sao?"

"Không có việc gì không có việc gì, nhìn con mình có tiền đồ, người làm mẹ tất nhiên phải cao hứng rồi." Dương thị cười ha hả. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Đinh Hạo lắc đầu, bất đắc dĩ cười: "Tiền đồ? Cái này là tiền đồ sao? Ta còn cảm thấy được quanh co. Nhưng là lão nương thấy vậy cũng đúng, bà cả đời này đều sinh sống ở trong đại viện Đinh gia, chỉ có thể nhìn thấy một mảnh trời như vậy, ở Đinh gia có thể làm quản sự, đã muốn là người bề trên, tiền đồ lớn, còn có thể trông mong vào bà nghĩ được chuyện gì nữa?"

Ăn cơm xong, Đinh Hạo ăn thức ăn bồi tiếp nói chuyện hàn huyên với mẫu thân, mãi tới khi Tao Trư nhi tới thục giục mới đứng dậy đi ra nơi phát hạt giống, nghe nói hôm nay phải phát hạt giống, Dương thị giữa chặt con lại căn dặn một hồi, Đinh Hạo đáp ứng, lúc này mới vội vàng rời khỏi Đinh phủ.

Tới nơi vừa nhìn thấy Đinh Hạo không khỏi hoảng sợ, đám tá điền này vác gánh, mang sọt, mang theo vợ con, hàng dài người ngoằn ngoèo tới tận hai dặm hơn, thật là một đội ngũ thật dài…Thực so với trường thành còn muốn dài hơn à….trường hợp đồ sộ như vậy, Đinh Hạo chỉ mới nhìn thấy ở trong nhà ga lúc tết tới mà thôi.

Tao Trư Nhi đẩy đám tá điền chật chội ra, ưỡn ngực ưỡn bụng hãnh diện kêu: "Tránh ra, tránh ra mau! Không cho Đinh quản sự đi vào, các người có đứng tới tối mịt cũng không lĩnh được một chút hạt giống nào đâu."

Các tá điền vừa nghe thấy thế, vội vàng né tránh ra một đường cho bọn họ đi vào. Tới bên trong vừa thấy, quản lý các tá điền Dương Dạ cùng quản sự ngoại viện của Đinh gia Liễu Thập Nhất cũng đang duy trì trật tự ở đằng kia, vừa nhìn thấy Đinh Hạo đi tới đây vội vàng lên tiếng kêu gọi hắn.

"Làm phiền hai vị, hai vị quản sự thật vất vả." Đinh Hạo cười trả lễ, Đinh Hạo đối với bọn họ rất khách khí, vẫn thực khách khí, duy trì một loại khách khí "quân tử chi giao đạm đạm như thủy"" (quân tử giao tiếp thản nhiên như nước)

"Đinh quản sự đừng nói như vậy, chúng ta đều làm việc cho ông chủ thôi, nên trợ giúp lẫn nhau chứ. Ha ha, tất cả đã sắp xếp thành một hàng dài, Đinh quản sự xem, chúng ta có nên mở kho phân phát hạt giống ngay bây giờ không?"

"Được, hai vị quản sự chờ một chút, ta kiểm tra qua một lát, chúng ta liền mở kho phát hạt giống."

"Được, được, được, tất nhiên rồi, mời Đinh quản sự."

Đinh Hạo đi vào trong kho hàng, chỉ thấy một đống bao tải để ở đằng kia, không khỏi nhướng mày: "Nơi nay, tổng cộng có bao nhiêu túi hạt giống? có bao nhiêu cân tất cả?"

Tiên sinh ghi chép sổ sách bên cạnh vội vàng lấy sổ sách ra nhìn qua, báo cáo số túi cùng số cân cho hắn, Tao Trư Nhi cái lỗ tai nhỏ của hắn như dán vào nhau, nhỏ giọng nhắc nhở: "A Ngộc, chúng ta khi ra đi đại nương đã dặn qua, hàng năm khi quản sự phân phát hạt giống, ghi chép, phân công, tất cả đều cắt xén hạt giống, lưu cho nhà mình chi dùng, lại nói hao tổn khi phân phát. Năm nay hạt giống thiếu hơi nhiều, nếu quá "hao tổn" chỉ sợ có tá điền làm loạn, bảo ngươi cẩn thận chút, ngươi chớ có quên."

Đinh Hạo cười cười, lớn tiếng nói: "Nhiều hạt giống như vậy, nhiều tá điền như vậy, phải phân phát tới chừng nào? Chúng ta đi an bài mấy cái cân lớn để phân phát?"

Trên ghi chép kia trả lời: "Đinh quản sự, tổng cộng ai bài 12 cái cân lớn để phân phát."

"Ân…nói như vậy, còn không nhiều lắm." Đinh Hạo thản nhiên nói một tiếng, đi vòng quanh kho lương vào vòng, nhỏ giọng nói với Tao Trư Nhi: "Nghe rõ không? Tổng cộng 12 cái cân lớn đồng thời phân phát, cho dù hai người chúng ta ba đầu sáu tay cũng chẳng làm được hết. Những người này đều là thân tín của Liễu quản sự, Dương Dạ, lời nói của bọn họ hẳn là có ý gian lận, người phòng được không?"

Tao Trư nhi lúng ta lúng túng nói: "Vậy chỉnh thế nào? Dựa vào ý tứ này của ngươi, ta mặc kệ? Nếu như bọn chúng muốn lén trộm dấu đi, thật là không muốn phân cho tá điền hạt giống muốn náo loạn rồi, thật là ngươi phải chịu oan ức rồi. Người ta ăn trộm lừa ta với chịu rao, thật là choáng váng à? Dù thế nào cũng phải coi chừng hết sức, có thể được ít được bao nhiêu hay bấy nhiêu."

" Ha ha…" Đinh Hạo gõ nên đầu vai hắn một cái, cười nói: "Cái biện pháp này thật không được? Tất nhiên phải xem, chẳng qua không cần chúng ta phải mở to hai mắt mà chú ý xem xét, ta có chủ ý, cam đoan sẽ không xảy ra cái gì. Không phải là phân phát một ít đồ thôi sao, hắc hắc, việc này ta thành thục, bảo đảm người người phục, ai cũng không muốn mắc lỗi."

Đinh Hạo nói xong chớp mắt xoay người, đi nhanh tới ngoài nhà kho, Tao Trư Nhi ngạc nhiên nói: "Ngươi thành thục? ngươi phân phát đồ vật này nọ lúc nào vậy?"

Đinh Hạo đi ra ngoài kho hàng, dõi mắt – đám tá điền đang trông mong lập tức xôn xao, Đinh Hạo đảo qua mọi nơi, nhìn thấy một cái cọc gỗ cao hơn non nửa thân người liền đi qua đó, đứng ở trên cọc gỗ, miệng cao giọng hô: "Các vị hương thân, lần này cho vay hạt giống, ta là quản sự. Tất cả mọi người đều biết, mùa đông năm trước, Đinh gia gặp phải một hồi kiếp nạn lớn, hạt giống được cất giữ cũng tổn hại rất nhiều, năm nay cho vay hạt giống, tất không để đáp ứng phân phát cho từng nhà được. Hôm nay là dựa theo người tới trước phát trước, dựa theo số ruộng đất các nhà được thuê mà tính toán, bất quá phát hạt giống tới ai mà hết, ngươi cũng đừng oán trời trách đất."

Các tá điền yên tĩnh một chút sau bắt đầu có chút nghị luận, có một số người cũng không biết hạt giống không đủ thì có vẻ kích động, những người xếp hàng phía trước thì mừng rỡ như điên, người tới muộn thì lo lắng đề phòng, thất chủy bát thiệt, đều nói cái gì đó.

Trong đội ngũ xôn xao giằng co thật lâu, Đinh Hạo khoanh tay đứng trên cọc gỗ thủy chung không nói được một lời, nghị luận phía dưới cuối cùng cũng dần dần ổn định lại, một lão nông đề giọng hô to: "Đinh quản sự, làm chuyện gì đều có thứ tự đến trước và sau, nếu hạt giống không phát được đến ta, ta không có phản đối. Nhưng là, hạt giống đã không đủ, các người cũng không thể không có lương tâm mà cắt xén của chúng ta à, người nông dân chúng ta dựa vào trời mà ăn cơm, dựa vào đất mà sống, thật không dễ dàng à."

Đinh Hạo chính là chờ những lời này, hắn cười rộ lên đề giọng hô tiếp: "Vị lão bá này cứ yên tâm, hôm nay cho vay hạt giống, Đinh Hạo ta mặc dù không thể làm cho tất cả các hương thân phụ lão vừa lòng mà về, nhưng hôm nay cho vay hạt giống ta cam đoan tất cả các hương thân, mặc kệ là được phân hay không phân, mỗi người đều tâm phục khẩu phục!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.