Chương trước
Chương sau
Ngày hôm sau, bệnh tình của Đinh Hạo ngày càng tốt hơn, buổi sáng thức dậy trên người đã có chút khí lực. Nếm qua vài món cơm chay, Đinh Hạo tới căn phòng nhỏ ở phía sau, nhấc một tấm ván gỗ trên mặt đất lên, đó là một cái vũng nước ngầm làm thành một bồn tắm tự nhiên, suối nước nóng nhiệt khí bốc hơi, trong suốt nhìn thấy tận đáy.
Đinh Hạo rất vui mừng, thử ngâm mình vào nước nóng, nhiệt độ của suối nước nóng này không tới nỗi phỏng tay, liền cởi bỏ quần áo nhảy xuống. Nước suối nóng ấm bao phủ toàn bộ thân thể, nhiệt lượng ấm áp dào dạt thẩm thấu cả tâm can phế phủ, làm cho cả người có cảm giác thư sướng vô cùng. Đinh Hạo đã lâu không tắm, tóc đã rối rắm thành một bó rồi, một lần tắm này đã muốn tẩy rửa hoàn toàn, chà xát rơi xuống phải tới hai cân bùn đất. Khi hắn từ trong bồn nước đi ra, cả người giống như được tháo bỏ một lớp da vậy, làn da hồng hồng giống như trứng tôm, thân thể nhẹ như chim yến, cảm giác thoải mái khôn tả.
Đinh Hạo giặt sạch quần áo trong suối nước nóng, mặt tạm vào người bộ y phục tăng nhân lưu lại, trở lại ngồi cho khô người, lấy một chén nước ấm trên bếp uống vào, đợi cho mồ hôi trên người chảy ra hết, lúc này mới đứng dậy rời khỏi phòng.
Có một bờ tường cao lớn chống đỡ, gió không thể thổi vào sân, liếc mắt lại thấy một dòng suối nước nóng, cảnh sau chùa thật hòa thuận vui vẻ, màu trắng chính là tuyết, màu hồng của hoa mai, màu vàng huy hoàng của tường cùng các kiến trúc phòng xá…
Đinh Hạo ít có cơ hội đặt mình trong tiên cảnh như thế này, liền đi dạo chơi trong viện. Kia là ao sen chín khúc quanh co uốn lượn bảy tám lần, suối nước nóng chảy tới hợp với một dòng sông khác, chỗ giao hợp của hai dòng sông có vô số những chú cá nhỏ tung tăng vui đùa làm cho người ta không khỏi tán thưởng tạo vật thật kỳ diệu.
" Đương.. đương…dương…." Những tiếng chuông vang trầm bổng làm người ta quên đi thế tục, Đinh Hạo đứng dưới một gốc cây mai, nhìn những chú cá nhỏ vui vẻ thoải mái trong ao, ngẫu nhiên nghe thấy tiếng chuông ngân mà ngẩng đầu lên, chợt thấy một cái đầu trọc đang lén lút dán tới bờ tường bên cạnh rừng tùng, hắn ngẫu nhiên quay đầu lại làm Đinh Hạo mơ hồ nhận ra khuôn mặt hắn.
Ở trên đời này, những người Đinh Hạo biết rất ít, đoàn xe Đinh gia đã qua Quảng Nguyên, " người quen" này có thể là ai? Đinh Hạo không khỏi suy nghĩ trong lòng. Bởi vì Đinh Hạo đứng dưới tàng cây, bị cây mai to lớn che khuất hơn phân nửa thân ảnh, Bích Túc vội vàng nhìn thoáng qua nên không có thấy hắn. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Bích Túc trà trộn vào trong miếu mấy ngày, đã quen với việc tầm này là tăng lữ trong tự tiến vào Đại Hùng Bảo Điện nghe tụng kinh niệm phật, những tiểu sa di cũng phần lớn ở trước điện hầu hạ, sau tự gần như không có ai. Lúc này hắn xuống tay đúng là cơ hội tốt nhất, nhưng hắn vẫn có chút sơ suất, chưa cảnh giác quá mức.
Đinh Hạo cảm thấy người này mười phần quen mắt, từ xa nhìn lại, lại không rõ dấu hiệu mắt hoa đào, hơn nữa hiện giờ hắn đang mặt một thân tăng y, cho nên vẫn không nhận ra được người này liền tò mò đi theo. Bích Túc sau khi đi qua cửu khúc liên trì ( ao sen chín khúc),liền mười phần cẩn thận, bởi vì nơi này ban đêm thường có người đi tới đi lui hộ vệ, ban người hắn lại bị đám tăng lữ quản chế trong công đức điện, cho nên chưa từng đi vào tìm hiểu qua.
Hắn cẩn thận qua sát phía trước, cho nên Đinh Hạo đang lặng lẽ tiến tới đằng sau hắn càng khó có thể phát hiện ra. Đinh Hạo thấy người này vừa đi vừa che dấu che dấu lại thăm dò thăm dò, hình dạng đứng lại nhìn ngó làm cho người ta phát cười. Hắn biết ngay người này không có hành vi quang minh chính đại gì, đợi khi phát giác ra thì chính mình cũng đã bước qua cầu bắc qua ao sen, cái đầu bóng lưỡng trước mắt đã nhanh chóng bước vào một nơi trong đại điện, Đinh Hạo giật mình liền đi theo vào.
Trong điện trống trơn, tượng tứ đại hộ pháp ở trên vách chùa thái độ hung dữ, nhưng tên đầu bóng loáng kia không thấy đâu cả, tìm kiếm mọi nơi mới phát hiện ra bên cạnh có một cửa nhỏ. Đinh Hao đi theo của nách nhỏ đó ra ngoài, nhìn thấy một góc tăng bào biến mất ở trong một góc khác của đại điện, liền chạy theo.
Bích Túc xuyên qua lui tới, tìm kiếm nơi ở của vị gia quyến hộ pháp cư sĩ Phổ Tề Tự kia, những kiến trúc sau tự này lại không theo quy củ, Bích Túc lần đầu đi trộm của hòa thượng trong miếu hắn cũng không biết phương pháp đúng. Như đám ruồi bộ di chuyển cả nửa ngày cũng không tìm thấy chỗ ở của phú ông nhà giàu kia ở đâu, lại sợ tiến vào quá sâu, bị thị vệ của quý phủ phát hiện ra. Chưa kịp trở ra, đột nhiên thấy cửa điện phía trước có khóa cài, đoán ắt hẳn nơi này có thể có đồ vật quan trọng, trung thành với truyền thống vĩ đại của kẻ trộm " Kẻ trộm không trở về tay không", hắn liền nghĩ muốn tới đó tìm kiếm chút gì đáng giá.
Hắn nhìn hai bên thấy không có người, liền rón ra rón rén chạy qua, từ trong tăng y lấy ra một thanh sắt, chọc vào cái khóa đồng vài cái, " răng rắc" một tiếng khóa đồng mở ra, lập tức hắn chui đầu đi vào…
Đinh Hạo đợi một lúc, không thấy tên đầu bóng loáng kia đi ra, liền bạo gan đi qua. Bích Túc vào trong phòng, chỉ thấy toàn đồ vật linh tinh, bên trên đầy tro bụi, tùy ý tìm kiếm vài ba cái, không thấy gì đáng giá đang thất vọng thì nghe thấy bên vách có người nói chuyện. Bích Túc vội vàng dán vào bức tường, nín thở lẳng lặng lắng nghe.
Khi hắn dừng lại mới phát hiện ra bức tường này là một tấm ván gỗ, khó trách sao mà cách vách vẫn có thể nghe thấy rõ ràng như vậy. Đắn đo suy nghĩ một chút, phát hiện ra khe ván gỗ có ánh sáng truyền tới, dán mặt vào bản vách nhìn lại, có hai thị tỳ mặc quần lót đang đi lại bên trong.
Chỉ nghe thấy một tiểu tỳ nói: " khó trách tiểu thư không ở lại phủ của Trình tướng quân, nơi này so với tướng quân phủ còn thoải mái hơn, còn có dòng suối như vậy nữa, mỗi ngày lấy nước suối này tắm rửa, ta cảm thấy da dẻ mình cũng trở nên láng mịn hơn nhiều."
Hai tiểu tỳ đi tới đi lui như hồ điệp xuyên hoa, khe hở giữa quần lót cũng nhẹ nhàng tung tẩy, mặc dù cũng không hoàn toàn nhìn thấy nhưng nghe xong thanh âm này, Bích Túc mừng rỡ: " Tìm được rồi, gia quyến của Trình Tướng quân chắc ở gần đây không nghi ngờ gì nữa, đợi chút nữa đi tìm hiểu một phen."
Bích Túc lắc mình đi ra ngoài, vừa mới tới cửa, chợt thấy một bộ tăng bào chớp động. Có người đang tới đây, Bích Túc không khỏi chấn động, hoảng sợ nhìn chung quanh, chợt thấy cửa sổ không khóa, liền vội vàng nhảy lên trên cửa sổ nhẹ nhàng trở mình chạy ra ngoài.
Bích Túc vừa mới biến mất sau cửa sổ, Đinh Hạo liền nhanh chóng tiến vào gian phòng, trong phòng tối om, chỉ thấy đồ vật lung tung vất khắp nơi, nhưng không thấy thân ảnh hòa thượng đầu bóng loáng đâu cả. Đinh Hạo kinh ngạc không thôi, lúc này nghe thấy thanh âm bên kia vách, theo bản năng hắn cũng nhìn qua.
" Tiểu thư, nước nóng đã thích hợp rồi." Hai tiểu tỳ cung thanh nói.
Có người khẽ: " Ừ." Một tiếng, hai tay đưa ra, hai tiểu nữ tỳ đi tới, giúp nàng cởi thắt lưng quần áo.
Đinh Hạo đi tới bên tường, phát hiện ra ánh sáng ẩn hiện, dùng một con mắt ngó vào xem, vừa thấy nhất thời con mắt mở to.
Dán vào vách gỗ căn bản không nhìn thấy bộ dạng của vị tiểu thư kia, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng của nàng. Nhưng cô gái này lộ vẻ non trẻ, vẻ đẹp làm cho hắn kinh tâm động phách, làm người ta phải mất hồn. Dán vào khe hở của vách tường nhìn lại, đôi mông kiều đĩnh đẫy đà hiện rõ ràng trong mắt, lúc đó gần trong gang tấc, bộ mông tựa như một bức tranh tuyệt đẹp, thật là tròn trịa.
Eo nhỏ dưới thân thật nhỏ nhắn trắng trẻo, chiếc quần lót hoa văn hình rắn làm bằng sợi tơ lụa quấn chặt lấy hai mông nàng, ở giữa là một khe rãnh nhợt nhạt mê người, thoạt nhìn như một quả đào nhỏ màu hồng.
Đinh Hạo không phải là một kẻ xấu không việc ác nào không làm, cho dù dây là núi hoang dã vắng vẻ, thi dâm sau đó vỗ mông bỏ chạy lấy người mà không chịu chế tài pháp luật, hắn cũng sẽ không làm cái việc táng tận lương tâm đó. Đinh Hạo cũng không phải chính nhân quân tử không dám phi lễ, thấy tình cảnh đó thì lập tức đỏ mặt tía tai mà tránh đi, còn cứ tự trách mình không thôi nữa. Hắn là một nam nhân bình thường, có diễm phúc như vậy, lại tự nghĩ không bị người phát hiện ra, đối với đối phương cũng không tạo ra thương tổn thực chất gì, lang tâm liền rục rịch gào thét nổi loạn.
" Khó trách cái con lừa ngốc kia lén la lén lút, thì ra là rình coi cô nương nhà người ta tắm rửa, thiếu đạo đức, thật sự là thiếu đạo đức mà. Ta.. ta xem hai mắt rồi đi, xem hai mắt rồi đi…"
Quần lót trên người nàng vừa lúc cởi ra, hai bắp đùi trơn bóng mượt mà, mông tròn trắng nõn như tuyết, đường cong kinh người, da thịt như phát sáng, trắng mịn mà bóng loáng, tựa như lòng trắng trứng vừa mới được lột vỏ vậy, thật đáng yêu.
Đinh Hạo âm thầm bình phẩm nói: " Thường nghe người ta nói, mông chính là khuôn mặt thứ hai của nữ nhân, cô nương này phía dưới đẹp như vậy chắc khuôn mặt cũng rất xinh đẹp, thật không biết khuôn mặt nàng trông như thế nào nhỉ?"
Khe hở này rất nhỏ, thân hình nàng kia vừa chuyển động, cặp mông uyển chuyển lập tức rời khỏi tầm mắt của Đinh Hạo, thêm đó tiếng nước truyền tới, Đinh Hạo theo bản năng ngó đầu sang một biên. Tức thời đầu hắn đập vào tấm ván " Đông" một tiếng, tiếng động này mặc dù không lớn lắm, nhưng tại nơi yên tĩnh này thì lại không giống, một vị cô nương bên trong kinh hãi quát: " Là ai?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.