Dương thị cùng con và Tiết Lương ba người đỡ nhau chậm rãi trở về lại căn phòng nhỏ của Đinh Hạo và Tiết Lương, tiểu Thanh cô nương cũng đã nhanh nhẹn tới chỗ lang trung lấy thuốc kim sang dược đưa cho mấy người. Một chút ánh sáng được thắp lên từ ngọn đèn dầu, Dương Thị lo lắng hỏi: 
" Con à, mau nằm sấp xuống, cho ta xem thương thế của con thế nào còn bôi thuốc." 
Đinh Hạo túm lấy đai lưng có chút ngượng ngùng nói: 
" Mẹ, không cần đâu, chút nữa con cùng Lương ca tự thoa thuốc cho nhau cũng được." 
Dương Thị nao nao, khẽ gắt một cái nói: 
" Đứa nhỏ này, con là khối thịt trong người mẹ sinh ra, còn phải hoảng hốt cái gì chứ? Ài, cũng là, bất tri bất giác con đã lớn tới thế này rồi, nếu là người thường, cũng đã có vợ cả rồi, nhưng con lại… tất cả đều tại mẹ làm khổ con mà." 
Thốt ra những lời này đôi mắt bà lại đỏ lên, lệ muốn chảy rồi, Đinh Hạo vội vàng an ủi nói: 
" Mẹ đừng nói nữa, con không chê mẹ xấu, chó không chê nhà nghèo. Người đã cho con thân hình với tính mệnh này, thì là ân tình lớn nhất rồi, chẳng lẽ con đường đường là một đấng nam nhi lại không dựa vào chính mình làm lên một phần gia sản, không dựa vào năng lực chính mình cho mẫu thân an hưởng tuổi già sao, còn nghĩ giận cha mẹ cho hắn tính mạng không có dâng cho một phần vinh hoa phú quý, đó mới là không có chút tiền đồ gì cả." 
Dương thị không nghĩ tới 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-bo-sinh-lien/143663/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.