Chương trước
Chương sau
Trên biển một ánh trăng rằm sáng tỏ, thủy triều tràn lan khắp nơi. Biển dưới ánh trăng giờ này trở nên mênh mông hơn bao giờ hết, yên tĩnh dàn trải như hé mở một thế giới sâu thẳm.

Bờ cát cũng là màu bạc. Thiện Thủy quỳ gối ngổi ở trên cát, lẳng lặng nhìn phía trước cách đó không xa, Hoắc Thế Quân dẫn tiểu Nha Nhi chân không chạy trên cát, thỉnh thoảng đạp nước đuổi theo, thỉnh thoảng khom lưng nhặt lấy vỏ ốc, tiếng cười không tắt.

Trăng dần mọc lên, tiểu Nha Nhi rốt cuộc cũng mệt mỏi. Hoắc Thế Quân một tay ôm cô bé đến trước mặt Thiện Thủy, một tay đưa ra chi nàng. Thiện Thủy đặt tay mình lên tay hắn, hắn nhẹ nhàng nắm lấy, nàng đứng lên, hai tay không buông, sóng vai đi về phía cửa thôn.

Tiểu Nha Nhi hưng phấn hồi lâu rốt cuộc rất mệt mỏi, chưa về nhà đã nằm trên vai phụ thân ngủ thật say. Thiện Thủy lấy nước, giúp nữ nhi thay y phục trên người, thấy cô bé còn ngáy to, khóe miệng nhếch lên, dường như trong mơ cũng đang cười, cúi người hôn trán nữ nhi một cái, rón rén ra khỏi phòng cô bé.

Nàng vừa mới bước chân ra khỏi phòng, lập tức rơi vào một lồng ngực kiên cố. Hoắc Thế Quân đang đợi nàng trên hành lang đè nàng trên tường.

“Nhu Nhi…”

Hắn nhẹ giọng gọi nàng. Giọng nói chưa đựng đè nén lẫn lo lắng vô cùng, thở dốc nặng nề, thân thể chống đỡ trên người nàng, cúi đầu tìm được môi nàng.

Thiện Thủy cảm thấy dục vọng tràn trề của hắn, nàng cũng nguyện ý vỗ về hắn. Thế nhưng sắp qua một ngày tốt đẹp, ánh trăng sáng rõ, thấy Hoắc Thế Quân và nữ nhi tình cảm mặn nồng, nàng cảm thấy nhớ nhung nhi tử. Nhớ nhung đôi mắt cười của nó, đưa ngón tay ngắn ngủn béo mập về phía mình mơ hồ kêu ‘lạnh’.

Bây giờ tiểu Nha Nhi mang theo nụ cười vào trong giấc ngủ. Tiểu Dương nhi, đã ngủ ngoan hay chưa?

Hoắc Thế Quân dường như cảm thấy tâm trí người trong ngực không ở đây, dừng lại, hôn vành tai nàng, nói: “Nhu Nhi, nàng sao vậy?”

Một ngày hạnh phúc như vậy, chắc hẳn sẽ có kết cục tốt đẹp, nàng không muốn bởi vì chuyện không thể khiến hắn mất hứng, mặt dán lên lồng ngực hắn, lẩm bẩm nói: “Không có gì. Chàng muốn, muốn ta đi…”

Hoắc Thế Quân lại không tiếp tục, mà vịn lấy vai nàng, đưa nàng cách ra khỏi lồng ngực mình, mượn ánh trăng sáng tỏ, cẩn thận nhìn nàng.

“Nhu Nhi, nàng đang nhớ tiểu Dương nhi.” Hắn chợt nói như vậy, giọng nói khẳng định.

Thiện Thủy ngẩn ra, ngửa đầu nhìn hắn.

Hắn im lặng chốc lát, buông nàng ra, giơ tay lên nhẹ nhàng vuốt ve mặt nàng, ngưng mắt nhìn nàng chậm rãi nói: “Ta nằm mơ cũng không nghĩ đến nàng vì ta sẽ dẫn nữ nhi đến nơi hiểm trở này. Là ta vô dụng, mới có thể để cho mọi người nhớ tới ta. Nhu Nhi, ta thề, một ngày nào đó, ta sẽ cho chúng ta có một mái ấm gia đình đoàn tụ, không chia lìa, cũng không muốn nàng phải lo lắng, sợ hãi vì ta…”

Thiện Thủy nghẹn ngào, đưa tay ôm chặt hông hắn.

Hoắc Thế Quân ôm nàng, vỗ nhẹ lưng nàng, đợi nàng ổn định tâm tình, thấy nàng vẫn tấm tức, ngẩng mắt lên nhìn trăng trên trời, hơi trầm ngâm, cầm tay nàng dắt ra bên ngoài.

“Đi đâu?”

Nàng không hiểu hỏi.

Hắn khẽ mỉm cười: “Đi theo ta rồi biết.”

~ ~

Thiện Thủy bị hắn mang lên một thuyền nhỏ. Hắn ngồi xuống cùng nàng, tự mình đẩy thuyền nhập vào biển, nhảy lên phần còn lại, mái chèo lướt trên biển đưa thuyền về phía tây nam. Nàng đón gió biển ươn ướt ấm áp, nhìn nam nhân đối diện – ánh trăng đang vẩy lên người hắn, chiếu lên hai cánh tay đang ướt đẫm, theo động tác của hắn phập phồng theoiết tấu.

“Đến rồi.”

Một lát sau, chiếc thuyền nhỏ đi vào một đảo đá ngầm, hắn cất mãi chèo, thuyền dần dừng lại, mạn thuyền khẽ rung động theo mặt biển.

Thiện Thủy nhìn xa xa xung quanh, thấy trăng treo lơ lửng giữa trời, nước gợn sóng, bọn họ đã đến vùng ba mặt đá ngầm. Hòn đảo nhỏ này cách đảo chính không xa, ban ngày lúc trời đẹp, nàng đứng ở trên bến tàu cũng có thể thấy rõ.

Hắn đưa tay về phía nàng, nàng đỡ mạn thuyền, đứng dậy cẩn thận đi về phía hắn, được hắn cúi người lôi tới, cả người ngã vào trong ngực hắn, thuyền nghiêng trái nghiêng phải kịch liệt.

Hắn ha ha cười, đỡ nàng ngồi vững trên người mình, nhỏ giọng nói: “Nàng xem hay lắm…” như lời hắn nói, hắn đã lấy một bình tôm khô ở cuối thuyền, dùng sức vẩy xuống mặt biển.

Vốn rằng làn nước trong veo trong biển đang yên tĩnh chợt có một con cá nhảy lên. Thiện Thủy còn chưa nhìn rõ, bên cạnh lại xuất hiện thêm một con. Hắn tiếp tục rải tôm, càng có nhiều con cá nhảy ra, lúc sau hắn không rắc từng vụn nhỏ nữa, mà vốc một mảng lớn, ngàn vạn con cá như bị ma triệu tập, liên tục tranh giành không ngừng, tạo nên những tiếng lộp bộp trong nước, giống như vô số tinh bạc tựa ánh trăng không ngừng nhảy vũ điệu trên mặt biển.

Thiện Thủy bị choáng ngợp cảnh tượng hùng vĩ trước mặt, nhìn không chớp mắt, chợt ‘phịch’ một tiếng, trên mặt truyền đến cảm giác đau, cúi đầu nhìn, thấy một con cá bên cạnh nhảy lên quá cao, lại bắn lên mặt nàng, ngã trên ván thuyền, không ngừng phát ra tiếng phình phịch.

Thiện Thủy sờ sờ mặt, cười lớn, cũng không sợ thuyền lật, vội vàng nhào qua bắt lấy. Nhưng bàn tay nàng dài, thon nhỏ, đặc biệt trắng nõn, bắt mấy lần mà không được.

“Thiếu Hành, mau giúp ta!”

Nàng vội quay đầu lại nhìn Hoắc Thế Quân ở cuối thuyền đang nhìn mình mỉm cười nhờ giúp đỡ

“Không cần không cần, tự ta bắt, ta không tin là không bắt được!”

Hoắc Thế Quân đang muốn đi tới, đột nhiên nàng từ chối, quay người tiếp tục đi bắt, nhào mấy lần rốt cuộc cũng bắt được con cá trắng nõn, quay người hưng phấn như một đứa bé lắc lắc về phía hắn: “Bắt được rồi!”

Cá trong tay nàng chợt bật ra, không ngờ là nhảy ra giữa không trung, Thiện Thủy quát to một tiếng, cả người nhào ra theo bản năng để bắt lại, chân trơn trượt, còn chưa kịp kêu lên cả người đã rơi vào trong biển.

Làn nước mát mẻ lập tức tràn khắp người nàng, nàng vùng vẫy lung tung mới nhận ra mình đã rơi vào trong biển, nơi eo ếch đã được một cánh tay nào đó ôm lấy, ào ào bên tai, cả người được đưa ra mặt nước, lập tức có thể thở bình thường.

Lúc nãy Hoắc Thế Quân còn ngồi ở đuôi thuyển, thấy nàng trượt chân ngã xuống, phi người kéo thì nàng đã rơi xuống biển, lập tức xuống nước đưa nàng lên khoang thuyền, mình lập tức leo lên theo, thấy nàng ướt nhẹp nằm đó, mái tóc tán loạn che nửa gò má, đôi mắt khép chặt, hoảng loạn quỳ bên người nàng vỗ vỗ hai má: “Nhu Nhi, Nhu Nhi!.”

Thiện Thủy ho khan mấy tiếng, mở mắt ra.

Hoắc Thế Quân ôm nàng vào ngực, nói: “Trách ta không tốt. Nơi này địa thế hiểm trở, mỗi khi thủy triều lên, sẽ có bầy cá trong khe tập hợp về đây, trời sáng thủy triều rút xuống mới tản đi. Lúc trước ta thường xuyên không về, nằm trên thuyền cảm giác lúc tỉnh dậy trời đã sáng. Ta thấy nàng đang buồn, nghĩ rằng nàng chưa từng thấy qua quang cảnh cá nhảy như vậy, liền dẫn nàng tới hít thở không khí, cũng không nghĩ sẽ hại nàng rơi xuống nước.”

Thiện Thủy vừa hoảng sợ vì bị rơi xuống nước, trái tim cũng đập chập lại, nghe lời hắn nói, trong lòng cảm thấy buồn bã.

Nàng với hắn chia cách ba năm. Mặc dù nàng ở Lạc Kinh chịu đủ mọi nỗi khổ tương tư, nhưng khổ vậy vẫn có người bên cạnh bảo vệ, có nha hoàn xung quanh. Thế mà hắn lại ở đây một mình trên vùng đất hoang, tương tư hòa cùng ánh trăng, về đến nha môn cũng rất cô đơn, ánh sáng của đèn dầu chỉ nhỏ như hạt đậu, lúc này mới thả trôi cùng thuyền làm bạn với cá dưới ánh trăng cũng không muốn về?

Thiện Thủy nghĩ đến đây, nhìn chằm chằm hắn, lắc đầu mấy cái, hai cánh tay khoác lên cổ hắn, ôm hắn, phủ môi mình lên môi hắn, nhỏ giọng nói: “Nếu như chàng ở bên cạnh ta, ta có rơi vào trong biển cũng không sợ.”

Môi nàng ướt át lướt qua vành tai hắn, bật hơi dịu dàng, nói những lời tâm tình say đắm lòng người, dục vọng Hoắc Thế Quân dâng tràn, lập tức ngậm lấy môi nàng, lật nàng đè lên khoang thuyền. Trong tiếng thở dốc, Thiện Thủy nhanh chóng bị hắn lột hết quần áo, đôi giày duy nhất trên chân cũng bị lột xuống, nhưng dưới ánh trăng, cơ thể nàng như của đứa trẻ mới sinh, duy chỉ có đám tóc đen dán lên khuôn mặt búng ra sữa, nổi bật làn da trắng tuyết, không thể dời mắt.

Đã từ lâu hắn không chạm qua cơ thể nữ nhân, giờ này người trong lòng đang ở dưới mình, sao có thể nhẫn nhịn? Hắn cởi thật nhanh bộ y phục ướt đẫm bó sát người, quỳ gối trước mặt nàng, thuận tay sờ cơ thể nàng, không để ý nàng có hưởng thụ những săn sóc kia của mình, hòa hợp với cánh hoa yêu kiều quấn chặt dục vọng mênh mông của bản thân. Hắn lập tức phá cũi sổ chuồng, trong lúc nàng kêu rên cảm thấy rất thích thú, xâm nhập nhẹ nhàng vào âm đạo, cảm giác được sự chật hẹp co rút như lần đầu của nàng, đạn dược phong phú. Trong chốc lát hắn cảm thấy bản thân như đang ở trong cảnh lãng mạn đẹp vô hạn, càng lúc càng thở gấp, cúi người ôm nàng thật chặt, áp cơ thể đẫy đà của nàng lên vòm ngực mình.

Vào giờ phút này, mặc dù hắn hận không thể như beo như sói rong ruổi sảng khoái trong cơ thể nàng, nhưng hắn sợ nàng bị đau vì không được yêu đủ lâu, sau khi ôm chặt lấy cũng không dùng quá nhiều sức, chỉ cắn răng từ từ đi vào. Hắn vừa thoáng ngóc dậy, kết hợp đưa tay vân vê trước ngực nàng.

Thiện Thủy bị hắn trêu chọc như vậy, nhanh chóng vượt qua cảm giác không thoải mái ban đầu, chỉ cảm thấy nơi nào đó ê ẩm tê dại, trương phình yếu mềm, trong người vội bùng phát ngọn lửa như được trêu chọc ra, rên rỉ, dịch xuân tuôn trào thấm cả một khoảng dưới mông.

Nơi này ba mặt đá ngầm, nhìn từ khe hở rộng rãi, chiếc đèn thuyền hòa cùng ánh trăng treo trên đầu, bầy cá bên ngoài không ngừng bật nhảy, mà nàng, đang cùng người nàng yêu say sưa trong chiếc thuyền nhỏ đong đưa trên biển, giờ phút này, toàn buông lỏng.

“Á.…” Nàng không nhịn được uốn éo người, đưa tay lung tung bắt lấy chân hắn, thúc giục nói: “Nhanh chút..…” Dáng vẻ động tình nhìn phải nóng mặt nóng mày, trong lúc cười dùng sức một chút, cúi người ngậm lấy nơi cao ngất của nàng.

Thiện Thủy tiếp nhận từng đợt công kích mạnh mẽ của hắn, không ngừng rên rỉ. Nam nữ đã lâu chưa gặp, cơ thể cực kỳ nhạy cảm, bị hắn ra vào mấy lần, sau khi đột kích một lần nữa, đột nhiên co rút lại, run rẩy một hồi, nhất thời liều chết cắn hắn thật chặt. Hắn bị mắc kẹt không tìm được đường ra, nhất thời không đề phòng, giống như ngựa mất vó, cố gắng nín nhịn dục vọng xông thẳng từ cột sống đến ót, vội vàng lui lại phía sau rồi mới dừng lại, sau lưng mồ hôi ướt đẫm, tim đập thình thịch trong trống ngực.

Dĩ nhiên Thiện Thủy cũng cảm thấy hắn không khống chế, chờ bản thân mình qua được, che mặt cười nham nhở. Hoắc Thế Quân vuốt mặt, nghiến răng nói: “Nàng còn cười…Ta sẽ cho nàng..…” Còn chưa dứt lời, nhanh chóng tách hai chân nàng ra, dùng sức hung hăng tiến vào lần nữa, nhất thời cắt đứt tiếng cười của nàng, ngâm nga không ngừng.

Lúc này Hoắc Thế Quân tinh thần phấn chấn, khi thì ra vào nhanh chậm đều đặn, thỉnh thoảng ôm nàng từ sau rồi xâm nhập, khi thì đặt nàng lên eo mình, cuối cùng, chỉ ôm Thiện Thủy ở khoang thuyền lăn qua lăn lại, hai cơ thể quấn nhau chặt chẽ, đong đưa choáng váng, không thể diễn tả được cảm giác sung sướng thoải mái.

Bầy cá ngoài thuyền chẳng biết lúc nào đó đã ngừng nghỉ, hai người trong thuyền càng cảm thấy hưng phấn. Hoắc Thế Quân giống như mãnh hổ rời núi, không biết thỏa mãn. Muốn nàng một lần, dù cho nàng phản đối lại tiếp tục thêm lần nữa.

Cái gọi là vui quá hóa buồn, nơi thuyền neo đậu là chỗ nước biển cuồn cuộn. Mặc dù khung cảnh rất lãng mạn, nhưng cũng khiến thân thuyền không yên, sao có thể chịu được sự vật lộn của hai người nào đó trong thuyền? Dây dưa lăn lộn một lúc, lần này còn ngoan độc hơn, đúng lúc có một ngọn sóng dập tới thành một lực cộng hưởng, thuyền lật đứng thẳng lập tức lật thuyền.

Thiện Thủy không biết bơi, bị rơi xuống nước lần nữa, sợ đến mức cả người mềm nhũn, lập tức nhắm mắt lại, hai chân vẫn tiếp tục kẹp chặt vào eo ếch của không buông. Nước biển ọc ọc bên tai, lập tức bị hắn cạy môi ra, dùng miệng thổi không khí vào.

Chỗ này gần đất liền, xa biển, đáy cũng không sâu, lúc triều cường lên cao nhất cũng không nhấn nổi hai người. Dĩ nhiên Hoắc Thế Quân biết điều đó, không sợ chút nào, sau khi dùng miệng thổi khí cho nàng, chợt chùng mũi chân xuống dùng sức đạp một cái kéo cả nàng nổi lên mặt nước. Chiếc thuyền nhỏ đang cách bọn họ khoảng một cánh tay, Hoắc Thế Quân kéo nàng đến thuyền, vươn tay níu lấy. Hai người nhìn chằm chằm nhau, Thiện Thủy dùng sức đánh vào bả vai hắn, bọt nước tóe ra bốn phía, Hoắc Thế Quân cười ha hả: “Nhu Nhi, từ cổ chí kim ta là người mở đầu câu chuyện phu thê yêu đương còn để rơi xuống nước….” Dứt lời cũng không để ý nàng phụt cười, hung hăng hôn lấy nàng, sau đó đẩy nàng đến chỗ thuyền, buộc dây thừng, còn mình thì bơi đến mỏm đá san hô nhỏ, khổ sở bơi qua cuối cùng cũng đến được để buộc dây vào, hai người hợp sức lật lại chiếc thuyền, lúc này mới đẩy xuống biển. Hai người nhanh chóng leo lên thuyền ngồi, y phục đã sớm bị nhàu nát, Thiện Thủy cũng đã mất giày, chỉ có thể vớt vát được cái áo ngoài che cơ thể, nhanh chóng thúc giục hắn về bờ.

Trăng đã quá đỉnh đầu, hai người lên bờ buộc thuyền lại, Hoắc Thế Quân ngồi chổm hổm xuống, cõng Thiện Thủy trên lưng.

Thiện Thủy được hắn cõng về phía nhà, trong đầu thoáng hiện lên những cử chỉ hoang đường của hai người trên biển, không nhịn được áp mặt vào lưng hắn, chỉ cảm thấy từng trận thiêu đốt. Sau khi về nhà, đi xem nữ nhi trước, thấy cô bé vẫn ngủ say sưa, không hề hay biết phụ mẫu vừa ra biển trở về. Nàng bị Hoắc Thế Quân đưa đi tắm lại bằng nước ngọt, sau đó mới về phòng, làm xong chuyện kia rồi lại rơi xuống nước thực sự rất mệt mỏi, vì thế cả hai ôm nhau chìm vào giấc ngủ...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.