Tiểu Nha Nhi tiếp tục nhìn hắn, ánh mắt từ trên mặt Hoắc Thế Quân xuống chân, lại từ chân lên mặt, lặp lại mấy lần, từ đầu đến cuối không nói một lời.
Hoắc Thế Quân căng thẳng hơn, trong lòng hối hận muốn chết. Sớm biết vừa xuống thuyền sẽ có vui mừng liên tiếp như vậy, dù thế nào hắn cũng phải sửa soạn bản thân một chút. Về phía lão bà, dù sao cũng sớm không cần phải nói, cũng không sợ nàng nhìn mình thế nào. Nhưng đối với nữ nhi mình sinh ra, đó là một chuyện khác. Tại sao hắn có thể xuất hiện trước mặt cô bé với dáng vẻ nghèo túng như vậy?
Hoắc Thế Quân sờ mặt mình một cái, muốn mở miệng hò hét cô bé như tuyết, cổ họng lại khô đắng, không biết phải nói gì để cứu vãn mặt mũi, cuối cùng không thể làm gì khác là lo lắng cọ tay, ngửa đầu nhìn Thiện Thủy giúp đỡ.
Thiện Thủy nhịn cười, nhìn tiểu Nha Nhi nói: “Tiểu Nha Nhi, đây là phụ thân con. Phụ thân vừa đi đánh người xấu về. Không phải ngày nào con cũng nghĩ đến phụ thân sao? Mau gọi phụ thân đi.”
Hoắc Thế Quân vội vàng phối hợp, dùng sức gật đầu, cố gắng nở nụ cười khuynh đảo chúng sinh với tiểu Nha Nhi.
Tiểu Nha Nhi dần lộ nửa người ra, quần phấn hồng. Cô bé chắp hai tay sau lưng, nghiêng đầu nhìn Hoắc Thế Quân chân không, chần chờ nói: “Người không mặc quần áo, cũng không mang giày…” Giọng nói yêu kiều, lại mang theo chút trẻ con trong sáng.
Đây là câu nói đầu tiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-bo-lien-hoa/2088483/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.