Buổi tối, Alice giúp tôi mặc váy và búi mái tóc đen dài lượn sóng của mình. Tay nghề của cô ấy quả không chê vào đâu được, hoàn toàn ăn đứt hầu gái nhà tôi. Trong suốt quá trình, cô ấy chỉ chuyên chú làm việc của mình, để mặc tôi miên man trong dòng suy nghĩ.
Ấy cũng là lúc tôi trù định cho kế hoạch tác chiến. Sau vài giờ lang thang khắp nhà, tôi dành cả buổi chiều để ngồi nhìn ngựa xe nườm nượp tấp vào sân cùng Sylvia và tiểu thư St. Claire. Trong dòng khách lũ lượt kéo đến, có trẻ, có già, có đẹp, có cả xấu. Hôm nay sẽ tổ chức một bữa tiệc tối dành cho tất cả mọi người, và đây hẳn sẽ là cơ hội tuyệt vời để tôi tiến gần hơn tới Ấn Độ.
Song, ý nghĩ ấy vừa chỉ vừa lóe lên, nhịp tim tôi đã nhảy loạn bất an. Trong một tíc tắc, tôi cảm thấy việc đồng ý với giao ước của mẹ là điều ngu ngốc nhất mình từng làm trong đời. Khiến ba người đàn ông ngỏ lời cầu hôn ư?
Thế quái nào tôi lại nghĩ rằng mình có thể làm được việc ấy? Đó giờ, chỉ mới duy nhất một người muốn cưới tôi, và người đó lại còn là lão Cooper – một kẻ hom hem bệnh tật chẳng cần gì hơn ngoài cái xác ấm trông nom lão bên giường bệnh. Lão ta sẵn sàng cưới bất cứ ai miễn là người đó còn hơi thở. Thân hữu nhà Delafield không giống vậy. Họ giàu có và lịch thiệp chứ không ôm nỗi tuyệt vọng như lão ta. Vậy mà tôi sẽ phải khiến những ba người trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/blackmoore/23368/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.