Hai năm trước.
Tôi chạy như bay qua khu rừng nằm giữa hai nhà. Mưa nặng hạt rơi trên vai. Không có cả dù lẫn áo che. Lá rụng phủ đầy mặt đất, tạo thành một lớp thảm dày sũng nước ngăn tiếng bước chân của tôi. Trời đêm u ám nhuộm nâu sắc lá trên cây phong già khổng lồ trước mặt. Cây phong ấy cách đều nhà tôi và nhà Sylvia. Cành thấp nhất của nó cũng phải cao quá đầu tôi, cao lớn vô cùng, tán xòe rộng như ô – tạo thành một nơi trú mưa tự nhiên. Người đang tựa vào thân cây lúc này chính là Henry.
Tôi đứng sững lại, hô hấp đứt quãng, trân trân nhìn anh. Đầu anh hơi cúi, tóc nhỏ giọt mưa. Hai tay khoanh chéo ôm chặt ngực như đang cố giữ thứ gì đó khỏi vỡ vụn trong lòng. Khi nhìn anh, tôi thấy đôi vai anh đang run lên. Không ai nên chứng kiến cảnh tượng này. Tôi bỗng cảm giác mình giống một tên trộm, đứng đó và trộm lấy thứ không thuộc về mình.
Nhắm chặt hai mắt và điều hòa hơi thở, tôi cố gạt hình ảnh vừa thấy ra khỏi đầu, cố lấy can đảm để làm điều đúng đắn là xoay lưng bước đi và không bao giờ, không bao giờ lộ cho Henry biết mình đã ở đây. Song, có một âm thanh xuyên qua tiếng mưa rơi lộp độp trên lá và dội vào tai tôi. Một tiếng sụt sùi nghèn nghẹt.
Dĩ nhiên tôi đã biết. Tôi đã biết vào sáng nay, khi gia nhân thông báo bác Delafield vừa qua đời sau vài ngày ngã bệnh. Cái chết của ông là một cú
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/blackmoore/1897202/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.