Sáng hôm sau, Alice đã không ngớt lời cằn nhằn khi tôi rung chuông gọi cô ấy. Tôi không biết việc nào khiến cô ấy bực bội nhiều hơn: dạo bờ biển lúc nửa đêm hay dại dột rung chuông gọi cô ấy khi trở về. Cô ấy làu bàu về đôi giày và vạt áo dính đầy cát của tôi. Và khi lôi nắm vỏ sò ra khỏi túi áo choàng, cô ấy lại ném cho tôi một ánh nhìn tức giận, nói:
– Chỉ tới đây thôi nhé, tiểu thư. Cô không được làm thế nữa. Nhất là vào đêm trăng tròn.
Tôi – lúc ấy đang đứng nghe tiếng chim hót bên bậu cửa – xoay lại thắc mắc:
– Vì sao lại không được đi vào đêm trăng tròn?
Alice lắc lắc đầu, nom như muốn phát cáu với tôi lắm rồi. Cuối cùng, cô vẫn đáp:
– Vì hoạt động buôn lậu thường diễn ra trên bờ biển, thưa cô! Nhất là vào đêm trăng tròn.
Tôi phấn khích nhảy chồm tới, suýt ngã lăn ra sàn:
– Hoạt động buôn lậu thật sự vẫn còn diễn ra ở đây ư?
Sự hối hận dâng lên trong mắt Alice. Cô ấy lập tức xoay đi, cầm đôi giày của tôi trên tay và lẩm nhẩm gì đó về việc cần rửa sạch cát cho nó. Sau đó cô ấy ra khỏi phòng. Giá tôi đừng tỏ ra quá tò mò! Biết đâu cô ấy đã kể thêm cho tôi về những bí mật ở vịnh Robin Hood. Hy vọng, nếu tôi chịu nhẫn nại, cơ hội của tôi sẽ không hoàn toàn bị vuột mất.
Nhưng sự nhẫn nại không đến với tôi dễ dàng chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/blackmoore/1897193/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.