Mỗi khi ra ngoài Tạ Doãn không thích ngồi kiệu, nếu như có Ngôn Băng Vân đi cùng, đến ngay cả ngựa hắn cũng không cưỡi. Hắn thích hưởng thụ cảm giác cùng người mình yêu sóng vai đi khắp đầu đường cuối ngõ, nghĩ đến quãng đời dài đằng đẵng còn lại, chỉ hi vọng mỗi ngày đôi bàn tay đều có thể đan chặt vào nhau.
Đi ra khỏi phủ Yến vương, ánh trăng ngà chảy xuống con đường dưới chân, cũng giúp Tạ Doãn nhìn rõ được đôi mắt của người trong lòng. Lúc hai người đi đến chỗ rẽ ở góc cuối con đường, hắn lập tức nắm lấy cổ tay Ngôn Băng Vân, giọng điệu không hờn không giận:
"Sao huynh lại khóc rồi?"
Ngôn Băng Vân nở một nụ cười thư thái, đáp:
"Đâu có đâu..."
"Còn muốn lừa ta, mắt huynh sưng hết cả rồi." Tạ Doãn lạnh mặt hỏi: "Thời Cảnh bắt nạt huynh?"
Ngôn Băng Vân cười nói:
"Huynh ấy làm gì dám."
"Tin là hắn ta không dám!" Tạ Doãn lại hỏi: "Vậy tại sao lại thế này? Hắn ta không chịu quay về?"
Ngôn Băng Vân lắc đầu, nói:
"Huynh ấy đồng ý rồi. Huynh ấy bị thù hận làm mờ mắt, chỉ là nhất thời hồ đồ thôi, chứ không phải biến thành loại người đại gian đại ác. Ta biết trong lòng huynh ấy vẫn chưa quên Ninh Viễn cùng dân chúng ở biên giới phía bắc."
Tạ Doãn hừ một tiếng, nói:
"Huynh toàn nói tốt cho hắn ta. Nếu đã thế, vậy nhất định là chuẩn bị chia xa, muôn vàn lưu luyến ngàn vạn không nỡ, cho nên mới khóc, có phải không?"
Ngôn Băng Vân cảm thấy buồn cười, bỗng nhiên muốn trêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bjyxdoan-ngon-quan-son-tuu/953212/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.