Chương trước
Chương sau
Vương Nhất Bác thật sự không uống nhiều, hắn không thích cảm giác say rượu, khi say sẽ cảm thấy mất kiểm soát. Có một lần đi team building với đồng nghiệp, Vương Nhất Bác lỡ miệng uống quá chén, hậu quả là nôn ọe lộn xộn, cả đêm mất ngủ, rồi sáng hôm sau lại thêm chứng đau đầu nhức óc.
Bên ngoài trời tối om, không trăng không sao, người ta dự báo đêm nay sẽ có mưa to. Nhưng vì hiện tại vốn đang là mùa mưa, vị trí văn phòng lại nằm trên cao, thêm một cái máy làm ẩm lúc nào cũng thổi liên tục khiến không khí bên trong phòng vẫn vô cùng ẩm ướt. Tiêu Chiến rót một ít rượu cho Vương Nhất Bác, rồi tự mình rót thật đầy.
"Uống nhiều như vậy? Không sợ ngày mai ảnh hưởng đến công việc sao?" Vương Nhất Bác cầm lấy ly rượu.
"Hôm nay tôi muốn say." Tiêu Chiến cười nâng ly với hắn, gương mặt phản chiếu lên tấm kính, nụ cười trong veo, anh quả nhiên là một người đẹp.
Vương Nhất Bác không quen uống loại rượu mạnh này, cảm thấy cổ họng bỏng rát, nhưng Tiêu Chiến đã nâng ly nhanh chóng uống cạn, tựa như vô cùng quen thuộc.
Tán gẫu không cần nhiều mục đích, suy nghĩ Tiêu Chiến lúc này có chút bay bổng, bởi vì tác dụng của hơi cồn nên không quá nghiêm túc như thường ngày.
"Cậu biết không? Kỳ thực có một phương pháp thôi miên cực kỳ cực đoan, chính là thôi miên người ta sau khi uống rượu. Nghe nói hiệu quả sẽ càng tốt hơn." Tiêu Chiến chống cằm cầm nhìn cái ly, nói cái gì mà vừa xem được trên TV, trong chương trình tin tức Xã hội nói về thôi miên.
"Thật sao? Anh đã thử chưa?" Rượu làm cho Vương Nhất Bác chóng mặt, cộng với hậu quả của chứng mất ngủ lâu ngày, cơn chóng mặt cùng say sưa chồng chất lên nhau.
"Chưa, có vẻ không tốt lắm..dù sao đó cũng không phải là phương pháp duy nhất." Tiêu Chiến lắc đầu, anh đột nhiên đặt ly rượu xuống, giống như một đứa trẻ mới xẹt đầu qua một tia cảm hứng, "Hay chúng ta thử xem sao nhé?"
"Thử cái gì?"
"Thì thử thôi miên sau khi uống rượu." Tiêu Chiến đứng dậy, lấy bộ dụng cụ từ trong ngăn kéo ra đi tới chỗ Vương Nhất Bác, vừa vặn đủ thời gian cho Vương Nhất Bác kịp phản ứng, hắn buông ly rượu trong tay, để Tiêu Chiến ấn người hắn ngồi lên ghế tựa.
Bởi vì tay vừa cầm ly rượu bỏ đá viên nên đầu ngón tay anh rất lạnh, khi Tiêu Chiến chạm vào cánh tay chỉ mặc một chiếc áo khoác của Vương Nhất Bác, hơi mát thực sự có thể xuyên qua quần áo thấm vào da thịt hắn.
Có lẽ bởi vì mới uống rượu mà Vương Nhất Bác trở nên thoải mái hơn, dù sao cũng tới tận đây rồi, thôi miên kiểu nào cũng không thành vấn đề.
Hắn làm theo Tiêu Chiến, tùy ý nằm xuống, Tiêu Chiến cảm giác được mình đã hơi quá chén, sắc mặt đỏ bừng, hai tay anh nắm lấy cánh tay Vương Nhất Bác, ánh mắt sáng như sao nhìn hắn, giống như vừa thoáng liếc mắt qua.
"Tôi không biết mình có thể nhìn thấy cậu trong giấc mơ gì nữa đây." Giọng nói cùng nụ cười của Tiêu Chiến vây lấy thân thể Vương Nhất Bác, như một cơn mưa xuân.
Hắn có chút vô lực, giật giật khóe miệng cười đáp:
"Có lẽ sẽ là một trò chơi tôi từng chơi."
Nhưng lần này, giấc mơ đã khác.
Vương Nhất Bác đã không nhìn thấy biệt thự cổ giống hai lần trước, hắn đang ở trong một căn phòng nhỏ không có đèn, và trời rất tối.
Cảm giác như bản thân đang ngồi trên nệm êm ái, ngoài cửa bỗng có chuyển động, hắn nghe thấy tiếng đồ vật bị đập vỡ, giống như thủy tinh rơi xuống đất phát ra âm thanh giòn tan, sau đó có người vừa khóc vừa cãi nhau, Vương Nhất Bác lo lắng khi bật dậy, hắn dùng tay siết chặt tấm ga trải giường, không dám phát ra âm thanh nào.
Tiếng cãi vã ngoài cửa càng ngày càng lớn, hắn càng ngày càng căng thẳng, cả người co quắp lại, cơ bắp toàn thân đau nhức.
Bỗng bàn tay bị ai đó nắm lấy, Vương Nhất Bác giật mình, trong bóng tối nghe thấy bên cạnh có tiếng thở dốc, không biết là của ai, phản ứng đầu tiên là hắn muốn hất tay ra, nhưng nhanh chóng bị bắt lại.
Đôi bàn tay hơi lạnh lẽo, không được ấm áp cho lắm, tiếng ồn ào ngoài cửa càng lúc càng dồn dập.
Đôi tay đó từ từ di chuyển trên cánh tay nổi gân xanh của Vương Nhất Bác, từng chút một, từng chút một đến vai hắn, sau đó trượt dọc theo cằm đến yết hầu Vương Nhất Bác, dừng tại nơi đó, tiếp tục xoa đi xoa lại vài lần.
Hắn đột ngột giữ lấy đối phương, nhưng đôi tay đó không chịu thành thật, chúng lả lướt qua lại trong lòng bàn tay như rắn nước.
Hai tai bị ôm lấy, dái tai bị đôi môi ấm áp vây giữ, Vương Nhất Bác có cảm giác ngớ ngẩn sắp bùng nổ, tiếng cãi vã ngoài cửa dừng lại từ lúc nào không rõ, mọi thứ im bặt, hắn cảm nhận được người bên cạnh đang hôn mình. Người đó ôm lấy tai và má hắn, những cái hôn từ nhẹ đến nặng.
Bàn tay đang nắm trong tay hắn vùng vẫy ra, lập tức trượt vào trong quần của Vương Nhất Bác, toàn thân hắn giật nảy, há miệng thở dốc, cố gắng bình tĩnh lại.
Giấc mơ quá phi lý, hắn không thể không có phản ứng mà một người bình thường nên có, máu dồn xuống hạ bộ, não bộ dần dần trở nên trống rỗng.
"Chà..." Người kia thở ra những hơi thở mỏng manh gần như không nghe được, trong lòng Vương Nhất Bác muốn nổ tung, hắn không phải là người chưa từng trải qua ân ái, hắn biết rất rõ, chỉ là trước giờ cứ luôn tránh né.
Cuối cùng dục vọng bị khiêu khích đã vượt qua lý trí, Vương Nhất Bác dùng trái tay nắm lấy bàn tay đang xoa nắn nơi đũng quần của mình, đè người bên cạnh xuống giường.
Nệm êm ái như bông, hai người cùng chìm vào trong, hắn nghe thấy tiếng khịt mũi lạnh lẽo bên tai.
"Đau quá." Giọng nói vang lên ướt át.
"Tiêu Chiến?" Vương Nhất Bác dừng lại, cuối cùng hắn cũng nhận ra mình đang đè ai, giờ phút này không thể phân biệt được là mơ hay thực, nhưng tại sao Tiêu Chiến lại xuất hiện trong giấc mơ của hắn.
"Cậu phải từ từ."
Đó chính xác là giọng của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác chắc chắn rằng hắn có chút sợ hãi không dám cử động, nhưng Tiêu Chiến dường như không quan tâm, anh giơ tay ôm lấy cổ Vương Nhất Bác, kéo hắn lên, bắt đầu hôn.
Môi anh như vị bánh nướng cupcake, hạ thân mềm mại hiện đã sưng tấy tiếp tục bị hai tay xoa nắn, Vương Nhất Bác không nghĩ được gì khác, hắn dùng đầu gối đẩy hai chân Tiêu Chiến ra, vùi thân vào.
Hai người không biết quần áo đã cởi ra từ khi nào, hắn cũng chưa từng cùng nam nhân quan hệ, phải làm như thế nào hoàn toàn mờ tịt.
Điều kỳ lạ là trong lần ân ái trong mơ này, Vương Nhất Bác gần như ngầm đồng ý rằng Tiêu Chiến chính là người bị thượng, còn Tiêu Chiến thì dường như không có bất kỳ phản đối nào.
Anh giang hai chân ra, kẹp chặt thân thể Vương Nhất Bác, từ trong cổ họng phát ra tiếng rên rỉ mê hoặc, không hề khoa trương như tiếng gọi trên giường của phụ nữ, mà là ái dục bị đè nén rất lâu. Trong bóng tối, gương mặt kia thấp thoáng mờ ảo, khiến hắn sinh ra ngờ vực rằng liệu có chính xác là Tiêu Chiến hay không. Thiên bẩm không thể xâm phạm, tình dục thường ngày bị đè nén của Vương Nhất Bác vì giấc mộng phi lý này mà trở nên kiêu ngạo.
"Nhẹ, nhẹ a..." Tiếng kêu của người phía dưới thay đổi âm điệu, anh nắm lấy vai Vương Nhất Bác, cánh mông di chuyển qua lại trong đôi tay lớn phủ đầy dục vọng của Vương Nhất Bác, cọ xát vào khớp xương rõ ràng của hắn.
"Bắn ở đâu?" Vương Nhất Bác vừa thở hổn hển vừa hỏi, bộ phận mẫn cảm bị kích thích đến mức muốn chết đi sống lại.
"Đâu cũng được." Giọng Tiêu Chiến nghe có vẻ hơi đau đớn, vài tiếng thở hổn hển đứt quãng vang lên.
Anh bắt đầu run rẩy khắp người, Vương Nhất Bác bị anh véo, hắn đánh lên người Tiêu Chiến mấy cái yêu cầu thả lỏng, nhưng dường như nó mang tác dụng ngược, Tiêu Chiến càng siết chặt hơn nữa, gần như buộc Vương Nhất Bác xuất tinh.
"Tôi muốn làm gì cũng được đúng không? Hửm?." Vương Nhất Bác đã đi đến giới hạn, một tay ôm lấy hạ thân đã cương cứng của Tiêu Chiến, giật mạnh qua lại, sau đó bắn tinh dịch vào chỗ phía sau anh. Mọi chuyện đều làm theo bản năng để hai người cùng đạt được cực khoái.
Vương Nhất Bác nặng nề ngã lên người Tiêu Chiến, hắn cảm thấy cơ thể mình đang chìm xuống, chìm vào trong cơ thể anh, vào trong chăn nệm, đắm vào bóng tối.
Dự báo thời tiết rất chuẩn, mưa đã ghé thăm thành phố vào lúc nửa đêm. Mưa lớn tràn qua đường, tạt vào cửa kính văn phòng, thấm ướt mọi thứ dưới lớp mây. Nước trong máy tạo độ ẩm gần như đã cạn hết, vài hạt sương cuối cùng bay ra một cách yếu ớt.
Tiêu Chiến cảm thấy có chút mệt mỏi, anh đứng dậy, đi tới dọn dẹp, kéo chiếc chăn nhỏ bên cạnh lên, đắp lên người Vương Nhất Bác.
Trong phòng máy tạo độ ẩm đã tắt, chỉ để lại một ngọn đèn nhỏ, trên bàn là cuốn sách "And Then There Were None" của Agatha Christie, cuốn sổ ghi chép quá trình thôi miên của Vương Nhất Bác vẫn nằm bên cạnh. Hắn vẫn chưa tỉnh táo, khóe miệng mím chặt lại.
Không biết đã mê man như vậy bao lâu, khi Vương Nhất Bác tỉnh dậy, Tiêu Chiến đã ôm tay hắn ngủ thiếp đi trước bàn làm việc, độ sáng của ngọn đèn duy nhất để ở mức thấp, khuôn mặt Tiêu Chiến mờ ảo sau ánh đèn chập choạng.
Trong phòng còn thoảng nghe tiếng nhạc, hắn nhìn thấy một chiếc loa Bluetooth nhỏ ở phía bên kia bàn đang nhấp nháy đèn nguồn. Giọng nữ trầm theo tiết tấu chậm rãi từ bên trong truyền ra, Vương Nhất Bác chưa từng nghe qua bài hát này, nhưng giọng hát cùng giai điệu cổ quái như vậy có tác dụng thư giãn khá tốt.
Vương Nhất Bác nhớ lại giấc mơ mà hắn vừa mơ khi bị thôi miên. Trong tâm trí tràn ngập xấu hổ cùng ngại ngùng vô tận. Trong giấc mộng xuân của hắn, cơ thể xinh đẹp của Tiêu Chiến quá mức chân thật. Vương Nhất Bác không hiểu tại sao mình lại trở nên như thế này, mặc dù lúc mê man hắn không nhìn rõ khuôn mặt anh cho lắm.
Vương Nhất Bác chưa bao giờ là người khao khát tình yêu hay sự gần gũi, ngay cả với điều theo như hắn là "không cần thiết" như tình dục cũng cực kỳ kiềm chế, hiếm khi nói đến chuyện chăn gối, điều này không liên quan đến khả năng được hay không được, nhưng Vương Nhất Bác không muốn bị nửa thân dưới kiểm soát. Hắn ghét những mối quan hệ thân mật quá mức.
Trong giấc mộng kia, "chuyện ân ái" với Tiêu Chiến không sống động lắm, nhưng Vương Nhất Bác lại có cảm giác được trút giận.
Căn phòng về đêm yên tĩnh, hắn nhìn Tiêu Chiến đang ngủ say, máy tạo độ ẩm đã tắt, không khí trở nên khô ráo, Vương Nhất Bác thấy có chút khát, đứng dậy muốn đi rót nước. Nhưng sau khi suy nghĩ gì đó, hắn lại nhấc theo cả cái máy tạo ẩm vào nhà tắm. Nước được đổ đầy máy, một làn sương mù bay ra phả vào mặt.
Hắn bước đến phía tủ sách. Tủ được gắn vào bàn làm việc. Hầu hết sách trên đó là sách chuyên ngành. Một số là sổ ghi chép và một tấm thẻ nhỏ đặt bên cạnh. Có lẽ là do anh viết.
Bỗng truyền từ sau lưng đến tiếng nói, Vương Nhất Bác quay đầu lại, nhìn thấy Tiêu Chiến đã tỉnh, ánh mắt anh pha chút bối rối mà ngẩng đầu nhìn hắn, có lẽ là do vừa ngủ dậy, vẻ mặt mơ hồ ẩn chút bất mãn.
Giấc mơ lại ập về tâm trí Vương Nhất Bác, hắn thoáng chốc trở nên bối rối, nhưng lại không muốn biểu lộ ra ngoài, bèn hắng giọng nhìn Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến nhìn chằm chằm Vương Nhất Bác một hồi, sau đó duỗi tay ra nắm lấy áo hắn, nhẹ nhàng kéo ống tay áo ra đem tay mình chui tay vào, ngón tay gõ nhẹ lên cổ tay Vương Nhất Bác, vừa cười vừa gõ.
"Anh muốn làm gì?" Hắn hỏi với giọng bình tĩnh.
Tiêu Chiến vẫn lặng thing, vẻ mặt không chút nào biến đổi, nhướng mi nhìn Vương Nhất Bác, ngón tay tinh nghịch xòe móng vuốt cào lên da thịt, Vương Nhất Bác bị anh cào cấu một lúc, muốn đem tay thu tay về. Nhìn thấy người kia phản kháng, lông mày anh liền nhíu lại, ngay cả vẻ bất mãn trên khuôn mặt xinh đẹp cũng trở nên rõ ràng.
Tiêu Chiến đột ngột đứng lên, nhìn thẳng vào Vương Nhất Bác, hai mắt mơ hồ mờ mịt, phía sau Vương Nhất Bác là tủ sách lớn, hắn rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan, không biết người này đang định làm gì. Người càng đến gần, hắn càng cảm thấy không thở nổi.
"Sao vậy?" Vương Nhất Bác cố dò hỏi với giọng bình tĩnh.
Tiêu Chiến vẫn không lên tiếng, chỉ lộ ra khuôn mặt tươi cười đẹp đẽ hút lấy Vương Nhất Bác, ánh mắt vô hồn trống rỗng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.