Vương Nhất Bác thật sự thấy buồn ngủ, một cơn buồn ngủ quá quý giá, quý như nước mưa trên sa mạc khô hạn. Hắn không rõ tại sao hiện tại dựa vào cái ghế tựa này, nằm trong phòng làm việc mờ mịt của Tiêu Chiến, không khí ẩm ướt từ máy tạo ẩm phả ra bao phủ từ đầu đến chân, hắn lại có cảm giác im lặng êm ả, khác hẳn với sự im lặng trong nhà hắn.
"Ngủ đi." Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác hồi lâu, cuối cùng đóng cửa ngăn kéo, xoay người đi hướng khác, góc bàn quấn lấy quần áo anh, làm lộ ra một mảnh da thịt trắng nõn.
"Anh có thể giúp tôi một việc được không?" Vương Nhất Bác thực sự đã cạn kiệt sức lực, khao khát được ngủ nghỉ ít nhất một tiếng đồng hồ, hắn sẽ làm bất cứ việc gì để được ngủ ngon, càng không cần nói đến thể diện.
"Sao cơ?" Tiêu Chiến vẻ mặt hoang mang.
"Anh có thể đọc cuốn sách đó cho tôi nghe không, chỉ cần cuốn đó thôi." Vương Nhất Bác chỉ vào cuốn sách mà Tiêu Chiến lấy ra khi nãy, nó vẫn được đặt trên bàn làm việc, anh cầm lên quyển " And Then There Were None". Tiêu Chiến rất thích tiểu thuyết này, đọc đi đọc lại không biết bao nhiêu lần. Cốt truyện lời thoại của các nhân vật đều gần như nằm lòng hết, mỗi khi cảm thấy buồn chán lại lấy ra xem.
"Tại sao muốn tôi đọc quyển đó?" Tiêu Chiến không trả lời hắn ngay lập tức.
"Cảm giác nó rất phức tạp, có lẽ tôi sẽ sớm đi vào giấc ngủ." Vương Nhất Bác thành thật.
Ai không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bjyx-vo-nhan-sinh-hoan/1068667/chuong-2-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.