Vương Nhất Bác đứng trong căng tin chờ nước sôi, nhìn chằm chằm vào chiếc ấm màu trắng, vừa lắng nghe tiếng nước ùng ục bên trong vừa đếm từng nhịp.
Phòng ăn không lớn, lối đi đầy đồ lặt vặt, hắn đưa một tay lên xoa xoa thái dương. Cơn đau đầu khiến cả người đều khó chịu. Cửa đột nhiên bị đẩy ra, một đồng nghiệp bước vào, cô liếc nhìn chiếc ấm đã tắt lửa, sau đó nhìn sang Vương Nhất Bác.
"Đang suy nghĩ gì vậy?" Đồng nghiệp này ở phòng bên cạnh, nàng cũng tới rót nước, công ty không có cà phê ngon nhưng lại chuẩn bị một hộp cà phê hạng phèn to đùng, kết quả chẳng ai thèm uống.
"Tại sao mắt cậu lại thâm như gấu trúc thế kia?" Đồng nghiệp bước tới lấy chút đồ ăn nhẹ, liếc hỏi hắn một cái.
Hơi nóng thổi qua phòng ăn nhỏ bé khiến người ta cảm thấy ngột ngạt. Vương Nhất Bác đầu vẫn còn đau, mím chặt miệng, nhìn đồng nghiệp gật đầu thừa nhận, hắn cảm ơn cô gái đã pha cho mình cốc cà phê nóng, bàn tay còn lại đưa lên lông mày tiếp tục xoa ấn.
"Tôi ngủ không ngon." Giọng vang lên khàn khàn, lộ ra cảm giác mệt mỏi nặng nề.
Cô gái trẻ rót cà phê, vỗ vai hắn nói: "Vậy lát nữa, chúng ta đi ăn đồ Thái gần đây nhé?"
"Không đi đâu, tôi có cảm giác ăn không ngon miệng." Nói rồi Vương Nhất Bác cầm tách cà phê bước ra ngoài.
Từ phòng ăn đến phòng làm việc phải đi qua một hành lang rất hẹp, Vương Nhất Bác bưng cà phê đi, cà phê hơi nóng bốc khói nghi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bjyx-vo-nhan-sinh-hoan/1068663/chuong-1-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.