Cuộc đua của Vương Nhất Bác kết thúc, mọi người trong đội xe mở tiệc ăn mừng, Tiêu Chiến cũng đi cùng họ. Qua lời kể của các anh em và các thầy trong đội, anh biết được thêm nhiều chuyện về hắn trước khi trở thành tay đua chính thức. Chủ yếu là mấy chuyện mất mặt...
"Có làm sao đâu, em cũng thấy đâu mất mặt gì. Em thấy như em là tiến bộ nhanh rồi đó."
Lúc lên xe, Tiêu Chiến có cảm giác Vương Nhất Bác bị đào lại chuyện cũ nên cảm thấy xấu hổ, cứ không ngừng tìm chuyện để nói với anh. "Với lại, em của trước kia cũng là của anh cả thôi, cho anh biết cũng chẳng sao."
Tiêu Chiến: "Cảnh cáo thoát fan."
Vương Nhất Bác: "Giờ anh đã không còn thuộc về hội người hâm mộ nữa rồi. Hiểu chưa hả bạn trai?"
Tiêu Chiến: "Thôi được. Mà sao lúc đầu em lại muốn đi đua xe vậy? Anh thấy mọi người bảo đua motor nguy hiểm hơn những môn thể thao khác."
Thật ra Vương Nhất Bác cũng chẳng nghĩ ra được nguyên nhân chính. Có lẽ là trong một chớp mắt quyết định đó, hẳn cảm thấy đây là chuyện bản thân hướng tới, cảm thấy nếu có thể biến mộng ước đó thành thật thì nhất định sẽ là một chuyện rất tốt đẹp. Bằng không sẽ rất tiếc nuối.
Vương Nhất Bác nghĩ sao thì nói thế, "Làm người ai mà chẳng có ước mơ."
Nghe hắn nói xong, đột nhiên Tiêu Chiến sững sờ mấy mấy giây. Hình như anh cũng từng có một khoảng thời gian như vậy, tràn đầy khát khao và tinh thần chiến đấu vì mơ ước của mình. Lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bjyx-toi-om-idol-di-ngu-roi/1185647/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.