Chương trước
Chương sau
Tiêu Chiến đã đánh giá thấp năng lực mượn rượu làm càn của Vương Nhất Bác. Liên lạc với người đại diện không được, gọi xe cũng không gọi được, vậy là đành ngồi nguyên chỗ đó xem Vương Nhất Bác nhảy một đoạn vũ đạo vào ba giờ sáng một ngày mùa đông.
Trời không có gió. Hơn phân nửa đèn trong quảng trường đã tắt. Tiêu Chiến không đeo kính, nheo mắt nhìn hắn. Hắn nhảy rất đẹp, trông có vẻ còn thỏa thích hơn cả khi nhảy trên sân khấu. Nhảy xong hắn chỉ về phía anh, "Vỗ tay nào!"
Anh bỏ hai tay đang đút trong túi áo khoác mùa đông ra để vỗ tay lộp bộp. Đột nhiên Vương Nhất Bác nhào tới, nhét cả hai tay anh vào lại trong túi áo. "Lạnh quá rồi, về thôi."
"Cậu buông tôi ra trước đã. Nắm như vậy thì đi làm sao?"
Vương ảnh đế trầm ngâm suy tư một chút, cuối cùng mới miễn cưỡng rút tay lại, nhét vào túi áo của mình. Tiêu Chiến dìu hắn tới đứng ven đường, đợi chừng hai mươi phút mới bắt được xe.
Kết quả là taxi không được vào khu nhà Vương Nhất Bác ở. Tiêu Chiến lại đành phải dẫn hắn về nhà mình. Nghĩ lại lần trước mình xỉn quắc, anh sâu sắc hiểu được vì sao sáng hôm sau hắn lại trông như muốn ăn tươi nuốt sống mình.
"Vương Nhất Bác! Tỉnh tỉnh!"
Vương ảnh đế mượn rượu làm càn đến kiệt sức, ngủ gật trên xe taxi. Tiêu Chiến do dự không biết nên vứt hắn ở sofa cho tự sinh tự diệt, hay là nhẫn nhịn nhường chiếc giường duy nhất trong nhà cho hắn. Cuối cùng dưới tinh thần chủ nghĩa nhân đạo, anh vẫn nhường giường, còn mình thì ra sofa ngủ.
Nằm được một lúc, đột nhiên anh lại thấy sao mà chật chội thế không biết. Chật chội bất thường. Ghế sofa vốn đã nhỏ hẹp, lưng anh dán cả vào thành ghế. Khó khăn lắm mới lật được người lại, lần tìm điện thoại. Màn hình sáng lên, Vương ảnh đế cau mày vùi mặt vào gối.
Tiêu Chiến: Chen chúc nằm ngủ với người khác đến nghiện luôn rồi hay gì!!
Nhưng cũng không nỡ đạp hắn xuống. Thôi được rồi, ừ thì chen nhau ngủ vậy.
- --
Sáng sớm hôm sau, điều đầu tiên Tiêu Chiến nhìn thấy hóa ra lại không phải là mặt của Vương Nhất Bác. Chẳng biết thế nào mà anh lại nằm gọn trong lòng hắn. Vương Nhất Bác ôm anh, tay dài chân dài ôm anh vào lòng, hơn nữa còn ôm cứng ngắc.
Tiêu Chiến: Xem ra chuyện đi ngủ cần gối ôm là chuyện không phân biệt tuổi tác.
Tiêu Chiến không rút được ra khỏi vòng tay của hắn. Vừa động một cái, Vương Nhất Bác lại càng ôm chặt hơn.
Tiêu Chiến: "Tỉnh chưa vậy?"
Không có phản ứng...
Tiêu Chiến: "Thôi được, vậy ngủ tiếp trước rồi tính sau."
- --
Ngủ một giấc đến khi tỉnh lại, trên ghế sofa chỉ còn một mình anh. Tiêu Chiến lồm cồm bò dậy. Bởi vì ngủ trái giấc nên đầu hơi choáng váng. Lật khay trà trên bàn lên, không thấy giấy nhắn gì. Điện thoại cũng không có tin nhắn. Giày của Vương Nhất Bác ở trước thềm nhà cũng không thấy đâu nữa, nhưng dép thì vứt lộn xộn trước cửa.
Chỉ như vậy mà Tiêu Chiến cũng có thể khẳng định rằng hắn chỉ tạm thời đi ra ngoài. Vào phòng ngủ sờ túi áo của mình, quả nhiên không thấy chìa khóa nhà đâu nữa.
Nếu không phải người đó là Vương Nhất Bác, chắc anh phải ngồi kiểm kê tài sản rồi.
Vừa ra khỏi phòng ngủ, cửa chính đã khe khẽ mở ra. Có lẽ người mở cửa sợ âm thanh lớn sẽ đánh thức người đang ngủ trong nhà cho nên động tác rất nhẹ. Khi Vương Nhất Bác mở cửa ra rồi mới thấy Tiêu Chiến đang đứng trước cửa phòng ngủ nhìn mình.
"Dậy rồi à? Tôi xuống mua ít đồ, ăn bánh bao không?"
Hắn đúng là to gan lớn mật, cứ như thế mà chạy xuống lầu mua đồ. Tiêu Chiến nhìn một lượt, không khẩu trang cũng không đội mũ, hoảng sợ đến toát mồ hôi lạnh. Anh chỉ sợ nửa tiếng sau sẽ có hotsearch Weibo # Vương Nhất Bác ngủ qua đêm ở một khu nhà vô dành # gì gì đó...
Đúng là đau đầu...
"Sao thế? À đúng rồi, tôi bóc tem bàn chải đánh răng mới của anh rồi." Vương Nhất Bác vừa nói vừa nhe răng cười.
Tiêu Chiến: Thôi bỏ đi, chỉ là qua đêm thôi mà, chẳng nói lên được cái gì cả. Thanh giả tự thanh, thanh giả tự thanh thôi. (*)
Thanh cái gì mà thanh! Quên là sáng nay mình tỉnh lại là nằm trong lòng ai rồi hả??! Thanh giả tự thanh chỗ nào hả thầy Tiêu!! Có mà cần phải thanh tỉnh ấy!!!
Tiêu Chiến rửa mặt xong, ngồi đối diện với Vương Nhất Bác, cùng nhau ăn sáng. Hắn mở điện thoại ra xem một chút, "Người đại diện nhắn là 10 giờ tới đón tôi, cần huấn luyện biệt lập."
Tiêu Chiến không quá hứng thú với cháo sữa tươi gạo nếp trước mặt, ăn hai cái bánh bao, gật đầu hỏi lại, "Bao lâu?"
"Nửa tháng. Sau đó tôi vào đoàn phim, đi quay ở Cam Túc, lên núi." Vương Nhất Bác đẩy món bánh bao của mình qua cho Tiêu Chiến, tay còn lại kéo chén cháo của anh về phía mình, cầm lên uống một hớp. Sau đó phát hiện quả thật là không ngon, ghét bỏ đẩy bát đi.
Tiêu Chiến 'Ồ' một tiếng, ngạc nhiên. "Quay bao lâu thế?"
"Nhanh nhất tầm cuối tháng 4 là có thể về rồi. Còn một số đoạn sẽ quay ở phim trường hoặc studio, dự tính là sớm nhất tháng 6 sẽ quay xong." Vương Nhất Bác đặt đũa xuống. Bây giờ là 9:57, người đại diện vừa gọi điện thoại tới nhưng hắn không bắt máy, ngẩng lên nhìn Tiêu Chiến, "Tôi phải đi đây."
"Ừm." Tiêu Chiến cắn nửa cái bánh bao, không biết nên nói sao, trong lòng cũng có cảm giác khó có thể tả được. Vương Nhất Bác khẽ cười "Nửa năm sau gặp, không biết chừng có thể cùng anh đón Quốc tế Thiếu nhi."
Tiêu Chiến nhét bánh bao vào miệng hắn, "Tôi thấy ngày đó hợp với cậu lắm luôn á! Nhóc quỷ!"
Vương Nhất Bác cắn miếng bánh bao, nhồm nhoàm nói, "Cũng được, vậy lúc tôi quay về anh nhớ phải chuẩn bị quà Quốc tế Thiếu nhi cho tôi đó."
Tiêu Chiến không đáp, nghĩ về chuyện lần tới gặp lại hắn thì liễu chắc cũng xanh rồi, có thể mặc áo phông cộc tay. Khoảng thời gian đó chẳng ngắn cũng chẳng dài.
Người đại diện lại gọi một cuộc điện thoại nữa, Vương Nhất Bác bắt máy.
"Hay chị đi mua cafe cho cậu nhé? Cậu cứ thư thả, vẫn còn thời gian."
Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến vẫn còn đang ngẩn người một chút, "Không cần đâu, em xuống đây."
Tiêu Chiến ngước lên, "À, để tôi tiễn cậu xuống nhé?"
Vương Nhất Bác cất điện thoại vào túi, "Không sao đâu, anh lại phải thay đồ. Hiếm có cuối tuần nghỉ ngơi chút đi. Ăn sáng xong đi nhé, chìa khóa tôi để trên tủ giày... Tôi đi đây."
Tiêu Chiến đứng lên tiễn hắn ra tới cửa. Anh nhìn hắn khom lưng ngồi thay giày trước thềm nhà, sau đó cất gọn dép, đoạn mới xoay người lại nói lần nữa, "Tôi đi đây."
Tiêu Chiến gật đầu một cái "Mọi điều thuận lợi."
"Hẹn gặp lại, Tiêu Chiến."
"Hẹn gặp lại, Nhất Bác."
【Câu chuyện nhỏ】
Tiêu Chiến: "Cô có biết cậu ta có tật xấu là đi ngủ phải ôm đồ này nọ không?"
Người đại diện: "Không, làm gì có."
Tiêu Chiến: "Có mà, thật đó!"
Người đại diện: "Không có ba ơi! Cậu ta có thói quen ôm anh ngủ á! Anh còn cần tôi phải nói ra miệng nữa hả? Mấy người các anh có thể đừng bắt nạt một nữ thanh niên độc thân như tôi không!!! Bớt giùm!!"
Vương Nhất Bác: "...Sớm muộn cũng có ngày em xử đẹp chị!!"
---
Chú thích trong truyện:
(*) Thanh giả tự thanh: Người trong sạch dù không thanh minh vẫn trong sạch. Người xấu có thanh minh cỡ nào cũng vẫn là người xấu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.