Chương trước
Chương sau
Tiêu Chiến không biết phải diễn tả lễ Tạ ơn của mình ra sao, không biết nên cảm thấy biết ơn hay là tuyệt vọng nữa. Nhất là buổi sáng hôm sau tỉnh dậy, mở mắt ra đã thấy Vương Nhất Bác lù lù trước mặt, tâm trạng lúc đó thật sự không có cách nào có thể diễn tả trọn vẹn được.
"Xin lỗi, thật sự xin lỗi, tôi không cố ý đâu!"
Đêm hôm trước, bởi vì Vương Nhất Bác không thể nào rút được tay ra khỏi đầu Tiêu Chiến, thế nên chẳng còn cách nào khác ngoài hẹn người đại diện ngày mai quay lại đón. Sau đó, hắn ngồi bên giường, để cho Tiêu Chiến gối tay mình, gà gật một hồi cuối cùng ngủ thật. Trong mơ hắn còn thương lượng với quỷ say rượu. Không ngờ quỷ say rượu trong mơ lại cực kì dễ nói chuyện, còn hào phóng chia nửa cái giường cho hắn. Có điều chết nó cũng không chịu thả tay ra, đầu ngón tay của hắn bị bóp đến lạnh toát.
Nhưng hắn lại thấy cứ thế chui vào trong chăn của người ta hình như không được lễ phép cho lắm, thế nên chỉ dám mượn nửa cái gối đầu, nằm đè lên chăn rồi dùng áo khoác đắp tạm. Qua một đêm, quả nhiên không phụ sự kì vọng, hắn bị cảm.
Hắn ngồi trên ghế sofa nhà Tiêu Chiến, tay ôm hộp khăn giấy, sụt sà sụt sịt lau nước mũi, "Nói xin lỗi mà xong hả? Anh nhìn tay tôi đi, bị anh đè thành cái dạng gì rồi?"
"Xin lỗi cậu, thật sự xin lỗi!" Tiêu Chiến vẫn còn nhức đầu choáng váng sau khi say rượu, hoàn toàn không chú ý đến bàn tay Vương Nhất Bác thật ra chẳng làm sao cả. Đã say đến mức đó rồi thì làm sao có thể ôm cả đêm không buông tay được. Mà cả hai người cũng chẳng ai biết lúc nào thì buông tay.
Hắn nhìn anh một hồi, thấy vẻ mặt nôn nao của anh không được ổn lắm, bèn chỉ vào nhà vệ sinh, "Đi rửa mặt đi rồi cùng đi ăn sáng với tôi. Người đại diện của tôi đang chờ dưới lầu."
Tiêu Chiến lúc này vẫn chưa thể hoàn toàn tỉnh rượu, lảo đảo đi vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt, xong xuôi thì quay về phòng mình thay đồ. Vương Nhất Bác rút một thanh kẹo cao su từ trong ví ra, vừa nhai vừa chui vào phòng tranh thủ rửa mặt mũi chân tay.
Vì vậy khi người đại diện hạ cửa kính xe xuống liền thấy một Tiêu Chiến xấu hổ áy náy, không khác nào một cô vợ nhỏ, lẽo đẽo đi theo phía sau một Vương Nhất Bác đang thổi bong bóng kẹo cao su...
Cảnh tượng này mang lại cảm xúc quá mạnh mẽ rồi. Người đại diện làm bộ ghét bỏ, "Hai người làm gì mà trông như con gái nhà lành tỉnh dậy sau một đêm xuân bị ác bá cưỡng chiếm thế?"
Tiêu Chiến:????
Vương Nhất Bác: "Người bị cưỡng chiếm một đêm là em, ok? Mà căn bản là không phải như chị nghĩ!"
Người đại diện: "Ơ không, ý của chị là cậu nhìn giống ác bá còn cậu ấy thì giống con gái nhà lành."
Vương Nhất Bác:?????
Tiêu Chiến:!!!!!
Từ bé đến giờ Tiêu Chiến chưa từng được ăn sáng ở khách sạn năm sao bao giờ. Nhưng cũng hết cách, 10 giờ Vương Nhất Bác sẽ có phỏng vấn, chạy về nhà không kịp, chỉ đành tìm khách sạn để tắm rửa thay đồ thôi.
Tiêu Chiến tặc lưỡi trước bàn ăn sáng đầy món ăn tinh xảo theo kiểu phương Tây và toát lên mùi thơm của đồng nhân dân tệ. Đúng là người có tiền có khác.
"Không thích mấy món này à? Cậu muốn ăn gì không? Ở đây có bữa sáng kiểu Trung Quốc đấy." Người đại diện sốt ruột nhìn đồng hồ, chỉ hận không thể đá văng cửa phòng tắm để lôi cổ Vương Nhất Bác ra. Một bên lại vẫn từ ái như mẹ hiền chăm sóc người bạn nhỏ Tiêu Chiến, cảm thấy trái tim mệt mỏi, cơ thể cũng mệt mỏi.
"Mặc bộ nào thế?"
Người đại diện như được tha bổng, vội cầm một xấp quần áo đã được gấp gọn trên giường đưa qua phòng tắm, sau đó lại ngồi về vị trí trước mặt Tiêu Chiến, "Ông chủ bảo hôm nay anh được nghỉ phép, ăn xong thì về ngủ tiếp đi."
"Tôi không hề!" Từ trong phòng tắm có người gầm lên giận dữ, "Không cho phép truyền thánh chỉ giả như thế!"
"Im ngay! Mặc thử đồ nhanh lên!" Người đại diện cũng gào lại, sau đó lại quay về phía Tiêu Chiến, nhẹ giọng như không, "Không có gì đâu, cậu đừng để ý đến cậu ta, hôm nay cứ về nghỉ đi!"
Nửa tiếng sau, lúc Tiêu Chiến vừa cắn nửa miếng bánh mì nướng phô-mai sữa thơm ngon thì Vương Nhất Bác bước ra từ phòng tắm, trong lòng không khỏi 'Wowwww' một tiếng.
Nam thần, quả nhiên vẫn là nam thần. Vừa tắm xong nhìn cũng đẹp mắt như thế.
"Không kịp nữa rồi! Chiến Chiến, cái gì đang ăn dở thì cầm lên theo. Vương Nhất Bác, không được ăn bánh mì phomai đó! Bỏ xuống cho chị! Quàng khăn vào chưa! Khẩu trang đâu!"
Tiêu Chiến ngơ ngác không hiểu gì cũng theo hai người nọ chạy sấp chạy ngửa. Lại thêm nửa tiếng nữa trôi qua, nào là tìm không thấy điện thoại, rồi không thấy mũ đâu, không thấy khăn quàng, không thấy khẩu trang, và một loạt chuyện ngoài ý muốn khác nữa, Tiêu Chiến cũng hết đói bụng rồi...
"Bình thường hai người cũng lộn tùng phèo hết lên như vậy hả?" Tiêu Chiến theo hai người kia lên xe, người đại diện lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, "Không phải. Tại vì hai tháng trước thầy Vương đây đã cho phụ tá duy nhất của cậu ta thôi việc rồi, một mình tôi có hơi hỗn loạn. Năm sau phải tuyển thêm người mới được."
"Tại sao?" Tiêu Chiến nghiêng đầu nhìn sang Vương Nhất Bác.
Người đại diện đáp, "Nguyên nhân nội bộ thôi. Hôm nay cảm ơn anh đã giúp một tay nhé, Chiến Chiến."
Vương Nhất Bác nghe thấy xưng hô đó, lập tức nhíu mày, "Chiến Chiến?"
"Ờ, sao hả?"
"Anh ấy còn lớn hơn chị hai tuổi đó, chị gọi như thế không thấy kì cục à?"
Người đại diện một bộ cây ngay không sợ chết đứng, "Không hề! Còn có cảm giác dễ thương nữa, không thì cậu gọi thử mà xem?"
Tiêu Chiến tưởng rằng dựa vào cái tính lạnh lùng như núi băng mỗi ngày chỉ biết lườm người ta của Vương Nhất Bác, hẳn sẽ không để ý đến cái đề nghị vớ vẩn này đâu. Không chỉ thế, có khi hắn còn gạt phắt đi ấy chứ.
Vậy mà Vương Nhất Bác lại lặng lẽ quay sang nhìn Tiêu Chiến. Trong lòng anh đột nhiên có dự cảm không lành, tính ngăn hắn lại, có điều Vương ảnh đế đã xuất chiêu đi trước anh một bước, "Chiến Chiến?"
Im phăng phắc...
Đến cả anh tài xế cũng đần cả ra. Người đại diện choáng một lúc mới hoàn hồn, "Sao hả... Thấy sao?"
Vương Nhất Bác trưng vẻ mặt lạnh lùng, quay đầu, "Không cảm thấy gì hết."
Người đại diện: "Cậu tưởng chị là trẻ con dễ lừa à? Chị thấy tai cậu cũng đỏ rồi!!"
Tiêu Chiến: "Hai người không tính hỏi người bị gọi là tôi đây có cảm thấy thích bị gọi như vậy hay không à?"
Vương Nhất Bác: "Sau này sẽ không gọi thế nữa, nghe hơi buồn nôn..."
Tiêu Chiến nhất thời xù lông lên, "Còn biết hả! Cậu im ngay cho tôi!"
Người đại diện: "Thật sự cứ có cảm giác tanh nồng mùi tình yêu."
Anh tài xế: "Nói thật là tôi cũng ngửi thấy..."
【Câu chuyện nhỏ】
Vương Nhất Bác: "Chiến Chiến, Chiến Chiến! Chiến Chiến~ Chiến Chiến à!!"
Tiêu Chiến: "Em im ngay cho anh! Có tin là anh bóp chết em ngay không? Lúc đầu ai là người nói sau này sẽ không gọi nữa, không thấy mắc ói hả!?"
Vương Nhất Bác: "Không, anh không hiểu. Lúc đấy em không chỉ không thấy mắc ói, còn thấy có chút dễ thương nữa, nhưng mà nếu gọi nữa anh nhất định sẽ đánh em."
Tiêu Chiến: "Em sợ gì anh đánh, có mà sợ hình tượng núi băng đổ bể thì có."
Vương Nhất Bác: "Anh biết nhiều chuyện lắm đúng không? Chiến Chiến! Chiến Chiến!! Chiến~ Chiến~~~~"
Tiêu Chiến: "Em qua đây, hôm nay anh phải bóp chết em!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.