Tiêu Chiến không biết phải diễn tả lễ Tạ ơn của mình ra sao, không biết nên cảm thấy biết ơn hay là tuyệt vọng nữa. Nhất là buổi sáng hôm sau tỉnh dậy, mở mắt ra đã thấy Vương Nhất Bác lù lù trước mặt, tâm trạng lúc đó thật sự không có cách nào có thể diễn tả trọn vẹn được.
"Xin lỗi, thật sự xin lỗi, tôi không cố ý đâu!"
Đêm hôm trước, bởi vì Vương Nhất Bác không thể nào rút được tay ra khỏi đầu Tiêu Chiến, thế nên chẳng còn cách nào khác ngoài hẹn người đại diện ngày mai quay lại đón. Sau đó, hắn ngồi bên giường, để cho Tiêu Chiến gối tay mình, gà gật một hồi cuối cùng ngủ thật. Trong mơ hắn còn thương lượng với quỷ say rượu. Không ngờ quỷ say rượu trong mơ lại cực kì dễ nói chuyện, còn hào phóng chia nửa cái giường cho hắn. Có điều chết nó cũng không chịu thả tay ra, đầu ngón tay của hắn bị bóp đến lạnh toát.
Nhưng hắn lại thấy cứ thế chui vào trong chăn của người ta hình như không được lễ phép cho lắm, thế nên chỉ dám mượn nửa cái gối đầu, nằm đè lên chăn rồi dùng áo khoác đắp tạm. Qua một đêm, quả nhiên không phụ sự kì vọng, hắn bị cảm.
Hắn ngồi trên ghế sofa nhà Tiêu Chiến, tay ôm hộp khăn giấy, sụt sà sụt sịt lau nước mũi, "Nói xin lỗi mà xong hả? Anh nhìn tay tôi đi, bị anh đè thành cái dạng gì rồi?"
"Xin lỗi cậu, thật sự xin lỗi!" Tiêu Chiến vẫn còn nhức đầu choáng váng sau khi say rượu, hoàn toàn không chú ý đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bjyx-toi-om-idol-di-ngu-roi/1185614/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.