Tuần sau là lễ Tạ ơn rồi. Hoạt động của công ty mà ông chủ bảo thì cũng không thoát khỏi số phận 'ăn uống hát hò' như bao công ty khác thôi. Có điều giờ ông chủ của họ đã là Ảnh đế rồi, phô trương hơn các công ty khác một chút cũng dễ hiểu.
Vương Nhất Bác không uống rượu cũng không ăn cay. Trong công ty lại chủ yếu là các chị em, thành ra số người có thể uống rượu chỉ có vài người. Tiêu Chiến bị vài người rót qua rót lại mấy chén đã không còn phân rõ đông tây nam bắc ở hướng nào nữa rồi. Nhưng cũng may lúc say anh không phải kiểu người náo loạn ầm ĩ, chỉ ngoan ngoãn ngồi một bên nghe người ta nói chuyện. Nhưng ai nâng chén lên mời anh cũng không từ chối, cứ nâng chén là lại uống.
Vương Nhất Bác ngồi ở phía bên kia bàn nhìn anh mãi, hiện tại khó mà xác định được anh đã say thật hay chưa.
"Có đi tiếp không?! Ông chủ!"
Đồng nghiệp bàn bên cạnh đã uống nhiều, đại khái tự cảm thấy mình như là nhà ngoại của vợ ông chủ vậy. Vương Nhất Bác sâu sắc cảm thấy rằng để cho người trưởng thành uống rượu không phải một lựa chọn sáng suốt.
"Đi hát thôi! Đi hát thôi!" Tiêu Chiến, lúc này đang đứng ở bên cạnh hắn, đột nhiên hưng phấn hô lớn một tiếng khiến Vương Nhất Bác giật mình đến rụt cả cổ lại. Lời từ chối suýt buột ra đầu môi cuối cùng lại bị hắn nuốt ngược trở về.
Vậy là một hội toàn trai đơn gái chiếc rủ nhau cùng đi KTV. Lẫn trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bjyx-toi-om-idol-di-ngu-roi/1185613/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.