Không quá nhiều lời, sau đó, bọn họ cùng nhau trở về biệt thự, những ngày cuối cùng, Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến hị vọng ông nội có thể vui vẻ.
"Anh Nhất Bác, hôm nay đến công ty không?", Tiêu Chiến dìu ông nội đến bên cửa sổ phơi nắng, chú Trần đang bưng thức ăn qua.
"Sáng nay không có việc, tôi cùng ông nội ăn xong bữa trưa rồi đi", Vương Nhất Bác nhất bộ Pyjama, bớt vài phần cương nghị ở nơi làm việc, thêm vài phần mềm mại, "Ông nội, con đút ông ăn sáng nha..."
"Được đó ...", ông nội cười tít cả mắt.
"Bé Chiến à...", ông nội gọi Tiêu Chiến lại, nắm tay cậu, lòng bàn tay thô ráp của ông lão chà xát tay của cậu, "Sau này Nhất Bác cần con khoan dung nhiều hơn rồi..."
"Ông nội... anh Nhất Bác anh ấy rất giỏi, ông không cần lo lắng đâu.", Tiêu Chiến chớp mắt miễn cưỡng cười với ông nội.
"Ừ... cơm này ai làm vậy, ngon lắm!", Vương Nhất Bác kiên nhẫn đút cơm cho ông nội, thỉnh thoảng gật đầu mỉm cười.
Tâm nguyện của ông lão là có thể nhìn thấy Vương Nhất Bác thành gia lập nghiệp, sau đó có con của chính anh, chỉ là ước nguyện sau chưa thành.
Ngày thứ ba trở về nhà, ông lão ra đi trong lúc ngủ, hình như không hề đau đớn, rất thanh thản.Tiêu Chiến ngồi ở mép giường rơi nước mắt, người hôm qua còn dặn mình ngày mai muốn ăn mấy món đơn giản, sao lại nói đi là đi chứ, Vương Nhất Bác giúp ông lão lau người từng chút một.
Cả căn biệt thự bỗng chốc bị bao phủ bởi một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bjyx-nhip-dap-con-tim/3900608/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.