Đồ án tốt nghiệp đã bước vào giai đoạn căng thẳng nhất, Tiêu Chiến bận đến mức quên ăn quên ngủ, tập trung toàn bộ tâm huyết, mong sao có thể dùng một thiết kế thật hoàn hảo chứng minh chút tự tin duy nhất còn sót lại cuối cùng.
Giáo sư Lâm nhìn vào bản thảo thiết kế của Tiêu Chiến, sắc mặt nghiêm trọng rồi cũng lộ ra một chút vui mừng nhẹ nhõm.
"Ý tưởng sáng tạo xuất sắc, hiệu ứng rất hoàn mỹ, em là người có tài năng thiên phú nhất trong số những sinh viên thầy từng dẫn dắt."
Tiêu Chiến thầm thở phào một hơi, sau bao nhiêu ngày qua, cuối cùng cũng có một nụ cười chân chính xuất phát từ tận đáy lòng.
"Chàng trai à, thầy thật sự rất tán thưởng em, nhưng phải nói rằng, em khiến thầy rất thất vọng."
Tiêu Chiến cuộn chặt nắm tay, trái tim như vừa trút được gánh nặng thoáng chốc lại rơi xuống đáy vực.
"Em xin lỗi thầy."
"Không, em không có lỗi với thầy, người em có lỗi là chính bản thân mình."
Tiêu Chiến ngỡ ngàng, dường như hiểu được rồi, lại dường như chưa hiểu gì cả.
Đáng lẽ đã đi xa rồi, đột nhiên lại quay trở về văn phòng, hỏi một vấn đề đã khiến mình trăn trở bấy lâu nay.
"Thầy ơi, chuyến du học nước ngoài... em không đủ tư cách hay sao?"
Giáo sư Lâm hơi ngây người, muốn nói lại thôi, sau cùng mới thở dài thườn thượt.
"Trong lòng thầy em vẫn luôn là người phù hợp nhất, bất kể ở trước mặt ai, thầy đều nói như thế, nhưng là một nhà giáo tầm thường, thầy có thể làm được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bjyx-nguoi-tung-la-thieu-nien/1217276/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.