Ngữ khí của Vương Nhất Bác không hề có chút gì gọi là gay gắt, dường như chỉ đang dặn dò lại một chuyện vặt vãnh thường ngày vẫn chưa làm xong.
Tiêu Chiến nhìn thấy cậu đi đến cạnh tủ rượu, rót thêm cho bản thân một ly, rồi lại như thói quen hâm nóng lại một cốc sữa bò. Vương Nhất Bác cũng không vì câu nói vừa rồi mà cảm thấy giữa cậu và Tiêu Chiến sinh ra chút gì xa lạ, ngượng ngùng, ngay lập tức phải né tránh ngay. Cậu nhấc ly rượu và cốc sữa bò lên, đi về phía ban công, rồi đưa cốc sữa cho Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến đờ người.
Vương Nhất Bác nâng mắt nhìn anh, đặt cốc sữa bò xuống chiếc bàn tròn rồi nằm trở lại vị trí quen thuộc.
Vương Nhất Bác nói không sai, trò chơi này, bất luận Vương Nhất Bác có chân thành hay không, Tiêu Chiến đều không thể thắng nổi. Cốc sữa bò vẫn nhưng thường lệ được đưa qua, chẳng liên quan gì đến yêu ghét cả, hoặc cũng có thể là dù yêu dù ghét, dù có thế nào Vương Nhất Bác cũng cảm thấy chẳng sao cả. Tiêu Chiến có nhận lấy hay không cũng chả liên quan gì đến thắng thua.
Không nhận thì là đang giận dỗi. Nhận rồi, thì có thể nói là lòng anh không nỡ, cũng có thể nói anh quả thực giống như lời Vương Nhất Bác đã nói, chỉ là một trò chơi mà thôi. Giống như lần thứ hai sau khi hai người họ lăn giường lịch liệt, Vương Nhất Bác ôm anh từ trong nhà tắm vất lên giường, rồi nói câu đó, đều khiến anh không biết làm sao,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bjyx-ngan-chen-khong-say/363926/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.