Đứa trẻ ở viện phúc lợi kia không tổ chức tang lễ. Tiếng đàn ca ở Ngàn Chén vẫn tiếp tục như bình thường.
Hình như Diêu Giai đã có mục tiêu mới rồi thì phải, vô cùng sáng suốt, vô cùng dứt khoát từ bỏ đi ánh trăng ở gần ngay trước mắt mà xa tựa chân trời kia. Cũng có thể ở cô vốn không tồn tại thứ gọi là thật lòng, việc cầm lên rồi đặt xuống cũng dễ dàng hơn rất nhiều.
An Nhiên vẫn đứng ở quầy bar âm thầm nhìn theo hình bóng của ông chủ, sau khi đối phương xuất hiện, đi lại gần, thì lại vội vội vàng vàng thu ánh mắt lại, cúi gằm đầu xuống thấp nhất. Sau đó lại mím chặt môi khi dư quang nhìn thấy người kia làm ra mấy trò giao du đầy ám muội với người khác.
Tiêu Chiến cũng sẽ nghĩ đến bản thân, lúc bắt đầu chỉ là một chút tâm tư phản nghịch khi đã quá cô độc và đến giờ là sự động tâm không thể chối bỏ. Anh không đơn thuần được như An Nhiên, cũng không thể cầm được buông được như Diêu Giai.
Có vẻ Vương Nhất Bác cũng hiểu rõ, câu "Không sao cả" rồi "Thả lỏng chút đi" Vương Nhất Bác đã nói vô cùng rõ ràng rồi, trên đời này mỗi ngày đều không ngừng có người ghé qua quán rượu, trà lạnh rồi thì rời đi, vì thế, có hề gì với cậu chứ.
Khi mới biết được tin Tiểu Đậu Nha qua đời, tâm trạng của Tề Vận không hề tốt một chút nào, nhưng nói ra cũng không đến nỗi xấu lắm, khi quầy bar nhàn rỗi, Tề Vận liền thở dài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bjyx-ngan-chen-khong-say/363921/chuong-9.html