Zhu: cứ tưởng phải lên nói cho tui khất nợ đến tối mai cơ, nhưng tối giờ ráng dịch rồi đăng đó!
-------------------------------------------
Bầu trời màu xanh xám hất lên một vài vệt nắng đỏ hồng ở tít đằng cuối chân trời.
Trời gần sáng, Vương Nhất Bác mới dựa vào chiếc sô pha trong phòng bệnh chợp mắt một tí. Tiêu Chiến rửa mặt xong đi từ trong nhà vệ sinh ra, hình như Vương Nhất Bác đã ngủ say rồi.
Thế là thức trắng một đêm.
Tiêu Chiến ngồi trên chiếc ghế mà hồi tối Vương Nhất Bác đã kéo qua bên cạnh giường bệnh, ngắm nhìn Vương Nhất Bác.
Vẫn là gương mặt đó, nhưng khi ngủ say lại trở nên vô cùng hiền lành, ngoan ngoãn.
Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác ngồi tức trực trong phòng bệnh hết cả một tối. Là anh muốn ở lại, cho dù chuyện này chả liên quan gì đến anh cả. Vương Nhất Bác chỉ nói một câu, bảo anh về nhà nghỉ ngơi trước đi, sau khi Tiêu Chiến từ chối, cậu cũng không nói thêm câu nào.
Hai người đủ hiểu ý nhau.
Về sau, Vương Nhất Bác cũng không nói thêm bất cứ chuyện gì khác, Tiêu Chiến cũng không tiện hỏi. Có vẻ như đứng trước thời khắc sinh tử vô thường cuối cùng cũng khiến người đàn ông này vô tình bộc lộ ra vẻ yếu đuối khác hẳn thường ngày, và trùng hợp là anh tình cờ có mặt ở đó mà thôi.
Tiêu Chiến có chút vui mừng khi bản thân có thể chứng kiến một Vương Nhất Bác rất khác, một Vương Nhất Bác lộ ra vẻ yếu đuối và thương cảm xót xa, cũng khiến bản thân anh nháy mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bjyx-ngan-chen-khong-say/363920/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.