Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác ôm chặt cứng trong lòng, anh cấu véo cánh tay cậu rồi vặn vẹo đủ trò cả nửa ngày mà vẫn không thoát ra được, giống hệt như một đứa trẻ con đang giận dỗi, đôi chân dài quẫy đạp trong chăn, kết quả lại đạp đến nỗi chăn tuột xuống dưới đất, lúc này mới nhớ ra mình chẳng mặc gì hết, liền vội vàng túm lấy chăn che lại.
Vương Nhất Bác cười như muốn điên luôn, "Nói anh 3 tuổi chắc là em còn đánh giá cao anh rồi, tiểu bảo bảo."
"Làm gì có ai đối xử với đứa bé 3 tuổi như thế? Em chính là cầm thú."
"Tâm trí thì 3 tuổi đấy, cơ thể thì..." Vương Nhất Bác lướt tay xuống, không nặng không nhẹ vỗ vỗ lên mông anh.
"Này nhá!"
Tiêu Chiến tránh khỏi ma trảo, Vương Nhất Bác liền bật cười, "Được rồi, nếu còn không dậy nữa thì đến trà chiều cũng không có mà uống đâu bạn nhỏ ơi."
Vốn dĩ Tiêu Chiến đã ngủ tới giờ trưa mới tỉnh, rồi lại thêm trận giận dỗi kia, tham lam sự dỗ dành của một Vương Nhất Bác đầy khác lạ, đảo qua đảo lại, giờ cơm trưa cũng qua mất rồi.
Bụng anh đã ùng ục kêu gào kháng nghị, Vương Nhất Bác không nhịn được mà cười lớn, "Tức đến nỗi đói luôn nè."
"Không cho cười!" Tiêu Chiến đứng ở cạnh giường giũ giũ ống quần, nâng mắt nhăn mũi với Vương Nhất Bác, "Tức em chứ tức ai."
Hàng lông mày đầy khí chất của Vương Nhất Bác nhướn cao, dù muốn cười lắm nhưng cũng nhượng bộ, giống hệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bjyx-ngan-chen-khong-say/1856405/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.