Tuy rằng chỗ bị Quý Hướng Không đánh chưa có rách miếng da nào, nhưng mặt Vương Nhất Bác vẫn nổi lên một vết bầm đen nhỏ. Tiêu Tiêu nhìn mà cau mày, nghiêm túc dắt tay Vương Nhất Bác trở lại phòng làm việc. Ban đầu hắn còn mạnh miệng kêu đau để ăn vạ một phen, nhưng ai ngờ sau đó trông thấy bảo bối mắt mũi đỏ hoe như sắp khóc, lập tức ngậm miệng không dám nhờn nữa, vội vội vàng vàng nói "thực ra không có đau lắm đâu."
Tiêu Tiêu cho rằng Vương Nhất Bác đang nhịn đau an ủi mình, trong lòng lại càng khó chịu, không biết phải làm sao mới tốt, đành bắt hắn ngồi xuống ghế không được nhúc nhích, chạy đôn đáo khắp nơi tìm dụng cụ sơ cứu, mang cồn i ốt đến chuẩn bị sát khuẩn giúp Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác không ngờ rằng đứa nhỏ này lại phản ứng mạnh như vậy, nhìn người trước mặt mình đang sốt sắng bôi thuốc, trái tim Vương Nhất Bác tê dại, không còn nhớ nổi nửa tiếng trước còn vì mấy chục tên ngốc trong điện thoại di động của Tiêu Tiêu mà bực bội trong lòng.
"Có thể sẽ hơi đau, anh chịu đựng chút." Tiêu Tiêu nói với Vương Nhất Bác, tay cầm băng bông nhúng iốt.
Vương Nhất Bác ngồi ở trên ghế, vòng tay qua là có thể ôm eo Tiêu Tiêu, hắn đem bé con kéo lại giữa hai chân, để Tiêu Tiêu tựa cằm vào bụng mình, ngoan ngoãn giơ vết thương trên mặt cho bảo bảo xem, lông mi mềm mại nháy mắt liền rũ xuống, lộ rõ vẻ đau lòng, Tiêu Tiêu áp lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bjyx-mao-danh/3119290/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.