Vương Nhất Bác không ngờ tới mình đột nhiên nói ra một câu lại có thể khiến Tiêu Tiêu thương tâm như vậy, miệng còn ngậm thịt viên phồng lên, những giọt nước mắt to như hạt đậu lăn xuống, khóc đến tâm can hắn đau xót.
Vương Nhất Bác vụng về lau nước mắt cho Tiêu Tiêu, ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của bảo bối, hôn rồi vỗ nhẹ vào lưng Tiêu Tiêu, giống như đang dỗ dành một đứa trẻ:
" Ngoan nào ngoan nào~ Bảo bối nhỏ đừng khóc, về sau anh sẽ yêu thương em, để cho bảo bối của chúng ta được ăn no mặc ấm, không cần chịu đói chịu lạnh nữa, chỉ cần sống mãi trong hạnh phúc thôi, có được không?"
Tiêu Tiêu chu cái miệng nhỏ, ra sức khịt mũi, nắm tay từ trên vai Vương Nhất Bác hạ xuống, khóc mệt rồi liền gắp hai viên thịt thật lớn, mùi thơm nồng đậm của đồ ăn phần nào đã xoa dịu nỗi ủy khuất trong lòng Tiêu Tiêu. Bé con vừa gật đầu vừa nhìn Vương Nhất Bác lau nước mắt cho mình.
Bạn trai ngốc lau nhẹ từng chút một, ôm khuôn mặt ửng hồng của Tiêu Tiêu, khen bảo bối thật ngoan. Tiêu Tiêu liếm đôi môi khô khốc, liếc nhìn thức ăn đã được càn quét sạch trên bàn, có chút xấu hổ lắc đầu nói không nên lời.
Chẳng biết có phải vì thời tiết gần đây trở lạnh hơn, khiến cơ thể yếu ớt của Tiêu Tiêu không tích trữ đủ calo cho mùa đông hay không, sức ăn so với trước đây tăng lên khá nhiều, hơn nữa hai ngày nay Tiêu Tiêu đã phải khóc sưng cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bjyx-mao-danh/3119286/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.