Chương trước
Chương sau
Vương Nhất Bác không ngờ tới mình đột nhiên nói ra một câu lại có thể khiến Tiêu Tiêu thương tâm như vậy, miệng còn ngậm thịt viên phồng lên, những giọt nước mắt to như hạt đậu lăn xuống, khóc đến tâm can hắn đau xót.

Vương Nhất Bác vụng về lau nước mắt cho Tiêu Tiêu, ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của bảo bối, hôn rồi vỗ nhẹ vào lưng Tiêu Tiêu, giống như đang dỗ dành một đứa trẻ:

" Ngoan nào ngoan nào~ Bảo bối nhỏ đừng khóc, về sau anh sẽ yêu thương em, để cho bảo bối của chúng ta được ăn no mặc ấm, không cần chịu đói chịu lạnh nữa, chỉ cần sống mãi trong hạnh phúc thôi, có được không?"

Tiêu Tiêu chu cái miệng nhỏ, ra sức khịt mũi, nắm tay từ trên vai Vương Nhất Bác hạ xuống, khóc mệt rồi liền gắp hai viên thịt thật lớn, mùi thơm nồng đậm của đồ ăn phần nào đã xoa dịu nỗi ủy khuất trong lòng Tiêu Tiêu. Bé con vừa gật đầu vừa nhìn Vương Nhất Bác lau nước mắt cho mình.

Bạn trai ngốc lau nhẹ từng chút một, ôm khuôn mặt ửng hồng của Tiêu Tiêu, khen bảo bối thật ngoan. Tiêu Tiêu liếm đôi môi khô khốc, liếc nhìn thức ăn đã được càn quét sạch trên bàn, có chút xấu hổ lắc đầu nói không nên lời.

Chẳng biết có phải vì thời tiết gần đây trở lạnh hơn, khiến cơ thể yếu ớt của Tiêu Tiêu không tích trữ đủ calo cho mùa đông hay không, sức ăn so với trước đây tăng lên khá nhiều, hơn nữa hai ngày nay Tiêu Tiêu đã phải khóc sưng cả mắt, nếu mà không ăn nhiều, Tiêu Tiêu sẽ cảm thấy bụng đói cồn cào khó chịu.

Đương nhiên Vương Nhất Bác hiểu điều đó, hắn liền gọi phục vụ, gọi một đống món Tiêu Tiêu yêu thích. Ánh mắt đỏ hoe của đứa nhỏ lập tức sáng rực, chăm chú nhìn lên bàn ăn, nỗi buồn vừa nãy cũng qua đi nhanh chóng. Khi thấy Vương Nhất Bác gọi món từ người phục vụ, Tiêu Tiêu cũng cúi đầu, nheo mắt đọc thực đơn từng chữ một.

" Quả mâm xôi, kem, kem? "

Như thể vừa khám phá ra điều gì đó mới lạ, Tiêu Tiêu nghiêng đầu nói với Vương Nhất Bác,

" Nhìn này, họ có kem vị dâu!''

Vương Nhất Bác hừ hừ cười một tiếng, vươn tay ra nhéo nắn khuôn mặt non nớt của Tiêu Tiêu, làm sao hắn lại không biết bảo bối nhỏ có ý gì, trời lạnh như vậy còn muốn ăn kem...Nhưng đến lúc đưa thực đơn trả lại người phục vụ, bắt gặp ánh mắt đáng thương của bảo bối nhà mình, Vương Nhất Bác vẫn đành chịu thua, giơ hai ngón tay lên:

"Thêm hai cây kem dâu nữa."

Tiêu Tiêu trong lòng thầm hô "yess", đầu ngón chân chạm đất, hai bàn chân xoắn vào nhau, cực kỳ trẻ con. Nếu bố mẹ mà nhìn thấy sẽ mắng rằng Tiêu Tiêu trông không giống người lớn, Phương Thiên Trạch mà trông thấy sẽ hùa theo ấu trĩ cùng Tiêu Tiêu, còn Cố Ngụy sẽ giả bộ như chưa thấy gì, nhưng bây giờ người ngồi bên cạnh lại là bạn trai ngốc Vương Nhất Bác. Hắn sẽ không quở trách Tiêu Tiêu, không cùng Tiêu Tiêu làm trò ngây ngô, nhưng sẽ không bỏ qua bất cứ nhất cử nhất động nào của bảo bối. Từ đầu đến cuối Vương Nhất Bác chỉ im lặng quan sát bằng ánh mắt dịu dàng, mặc cho người yêu thỏa sức quậy phá.

Dù cho bảo bối nhỏ là người như thế nào, và có làm những hành động kì lạ hay ấu trĩ ra sao, Vương Nhất Bác cũng sẽ bình tĩnh cảm nhận, bình tĩnh yêu thương, bình tĩnh trở thành chỗ dựa duy nhất của Tiêu Tiêu.

Tiền bạc và quyền lực đã khiến Vương Nhất Bác gặp quá nhiều sóng gió. Hắn không cần phải có thêm câu chuyện tình cảm cẩu huyết nào để thử thách cuộc sống hoàn hảo. Dẫu biết rằng khối tài sản mình sở hữu có thể khiến hàng nghìn người tình nguyện dâng hiến tình yêu, nhưng thời điểm Vương Nhất Bác gặp Tiêu Tiêu ở cổng trường Đại học hôm ấy, hắn tỉnh táo hơn bao giờ hết, cũng chắc chắn chắn rằng lựa chọn và tình yêu của mình là không hề sai lầm.

Ngay cả khi cái giá phải trả là trở thành nạn nhân số 23 của Tiêu Tiêu, Vương Nhất Bác vẫn rất vui vẻ chấp nhận.

Trở về biệt thự ở phía tây vào buổi tối, Vương Nhất Bác vẫn đang suy nghĩ không biết ngày mai nên tiếp tục thuyết phục Tiêu Tiêu dọn ra ngoài như thế nào, bảo bối vừa tắm xong chỉ mặc một bộ đồ ngủ bằng vải bông, là bộ mà Vương Nhất Bác đã đích thân lựa chọn. Tóc tai còn ướt loạn đen nhánh, Tiêu Tiêu ném dép sang một bên rồi bước lên sô pha, kế bên cạnh Vương Nhất Bác.

"Sao em mặc ít vậy?"

Vương Nhất Bác khẽ cau mày, ôm bé con đang ngồi nửa quỳ trên ghế sô pha, cầm lấy cái chăn gấp ở bên cạnh, giũ ra rồi đem cho Tiêu Tiêu bọc mình lại, chỉ lộ ra một mái đầu nhỏ.

"Em mới tắm xong, nóng quá."

Bảo bối vừa tắm nước nóng xong, hai má ửng hồng, đôi mắt to tròn như dòng suối nhỏ biết hát.

"Em rất dễ cảm lạnh, vậy thì đến lúc đấy muốn bị chích hay uống thuốc đây, hử?'

"Không đâu!" Vương Nhất Bác hôn lên cái đầu đang run như cầy sấy của Tiêu Tiêu. Chạm đến mắt cá chân lạnh giá, hắn ôm lấy bàn chân run rẩy, cúi đầu tức giận cắn chóp mũi kẻ cố chấp, Tiêu Tiêu bị đau kêu ngao ngao một tiếng thì lại bị Vương Nhất Bác tét vào mông:

"Như vậy còn nói không lạnh!"

Đánh người xong, hắn không quên quấn chặt lấy bàn chân đang lạnh cóng của bé con lại, bàn chân nhỏ đang quấn trong chăn vẫn nhúc nhích không yên, thừa dịp Vương Nhất Bác bỏ tay ra lại đạp tung tóe, hắn bình tĩnh quấn chăn lần nữa, quấn vào lại bị đạp, cứ như thế ba bốn lần,...cuối cùng thì Vương Nhất Bác thực sự hết kiên nhẫn, hắn nắm lấy cằm Tiêu Tiêu, hôn đến khi người dưới thân choáng váng, sau đó quấn chặt nhét vào ổ chăn.

Mặt Tiêu Tiêu còn đỏ hơn lúc từ trong nhà tắm ra, ngồi vào lòng Vương Nhất Bác, có thể nhận thấy rõ bất kỳ sự thay đổi nào trên cơ thể hắn, đương nhiên là rén luôn không dám tái phạm.

Ngoan ngoãn nằm im một lúc, Vương Nhất Bác xoa xoa tóc của Tiêu Tiêu, đột nhiên hỏi nhỏ:

"Em có chuyện gì muốn nói với anh không, Tiêu Tiêu?"

Tiêu Tiêu vẫn dựa vào trong vòng tay Vương Nhất Bác, bất động, bé con vẫn im lặng như không nghe thấy lời hắn nói, Vương Nhất Bác cúi đầu nhìn Tiêu Tiêu, hàng mi dài phủ một tầng bóng đen, hắn nhận ra ánh mắt bảo bối nhỏ nhà mình không còn lấp lánh vui vẻ nữa, trái tim đau như bị cào xé một trận.

Còn đang định nói "Thôi, quên đi" thì Tiêu Tiêu đã ngẩng đầu nhìn Vương Nhất Bác, vẻ u buồn tràn ngập đồng tử trong trẻo, chút đau khổ thấp thoáng chạy qua khóe mắt.

Tiêu Tiêu mỉm cười với Vương Nhất Bác, lông mày cong lên, lộ ra răng thỏ dễ thương trắng nõn. Khả ái vô cùng. Vẻ rạng rỡ của người yêu khiến Vương Nhất Bác hoài nghi mình đã nhìn lầm rồi, bảo bối nhỏ làm sao lại đau khổ như thế được.

Hơi thở ngột ngạt càng thêm nặng nề, vòng tay ôm Tiêu Tiêu dần khép chặt, thực ra hắn còn hồi hộp hơn Tiêu Tiêu, hắn háo hức muốn biết mọi thứ về Tiêu Tiêu, nhưng lại vì mơ hồ biết được đáp án mà lòng đau quặn thắt.

Chiếc đồng hồ cổ đặt trong phòng khách tích tắc trôi đi, từng phút từng giây như bị kéo căng ra vạn dặm, cuối cùng vuột khỏi tầm với của hai người họ.

Vương Nhất Bác đoán Tiêu Tiêu còn chưa chuẩn bị tốt, vậy thì hắn nguyện ý chờ đợi. Hắn chạm ngón tay cái lên mặt bảo bối, hỏi rằng em có muốn đi ngủ không, đợi Tiêu Tiêu gật đầu nói đồng ý, Vương Nhất Bác mới thầm thở dài một hơi, bế người vào khách phòng.

"Anh không ngủ với em sao?"

Tiêu Tiêu bị Vương Nhất Bác đặt ở trên giường, dùng cùi chỏ chống đỡ mặt đêm, ngơ ngác nhìn hắn với vẻ mặt khó hiểu, Tiêu Tiêu nghĩ sau khi hòa giải, hai người sẽ ngủ cùng nhau mới phải, giống như trưa nay Vương Nhất Bác ôm mình ngủ vậy.

Nhưng Vương Nhất Bác dường như không có kế hoạch đó, hắn đặt Tiêu Tiêu trở lại giường, cuốn chăn bông, sau đó hôn lên mặt liên tiếp gần chục cái, hai chóp mũi dụi vào nhau, giọng điệu nghe vô cùng bất lực:

"Em còn quá nhỏ, anh không muốn dọa em sợ."

"Xì!" Tiêu Tiêu nhe răng trừng mắt nhìn Vương Nhất Bác, như thể ban ngày anh không phải người xé quần áo đè em lên sô pha í.

Vương Nhất Bác mỉm cười, cuối cùng hôn lên trán Tiêu Tiêu một cái, chúc bé ngủ ngon, dặn dò bảo bối ngoan ngoãn đi ngủ sớm đi, ngày mai anh đưa em về trường.

"Không!"

Tiêu Tiêu duỗi tay ra khỏi chăn bông, quấn lấy cổ Vương Nhất Bác giữ lại, kéo người về trước mặt, bĩu môi hỏi:

" Anh ngủ phòng chính, còn em phải ngủ phòng cho khách à?"

Vương Nhất Bác không ngờ Tiêu Tiêu sẽ quan tâm đến việc ngủ trong phòng khách, đại não trì trệ mất một giây, khóe miệng không tự chủ được cong lên mà nói:

" Ừm. "

Tiêu Tiêu tháo hai tay đang ôm lấy Vương Nhất Bác ra, xoay người lại, chắp tay ôm mặt, nằm nghiêng tỏ vẻ chuẩn bị ngủ, nhắm mắt lại nói:

"Vậy em ngủ đây, anh đi đi."

Thoạt nhìn vô cùng tức giận, nếu đêm nay Vương Nhất Bác thật sự dám rời đi, ngày mai bảo bối có lẽ sẽ lại đòi chia tay với hắn. Rõ ràng là vì lo lắng cho Tiêu Tiêu, thế nào mà hiện tại hóa thành lỗi của Vương Nhất Bác, hắn ngồi xổm ở trước giường, ngẩn người, sờ sờ tay người trên gối, thận trọng dò hỏi:

"Em tức giận sao?"

Vương Nhất Bác còn nghĩ rằng bảo bối sẽ không thèm đoái hoài mình nữa, nhưng ai ngờ nói vừa dứt câu, Tiêu Tiêu mới nãy đang nhắm mắt trên giường đột nhiên lảm nhảm liên tục:

"Em mới thèm không giận, em hiểu hết rồi. Tình yêu chỉ màu hồng lúc ban đầu thôi, bây giờ tất cả chỉ còn là quá khứ! Anh muốn giữ khoảng cách cũng là chuyện bình thường mà, anh không muốn em dính người, em liền không dính nữa. Dù sao anh thích em cũng chỉ là nhất thời, không thích nữa em đâu dám làm phiền...ah! Anh... anh đang làm gì đó! "

Tiêu Tiêu nhắm mắt lại, lúc này không thể nhìn thấy biểu hiện trên khuôn mặt của Vương Nhất Bác đang chuyển từ nắng ấm sang sấm chớp đùng đùng. Hắn bế Tiêu Tiêu ra khỏi giường, sau đó đưa về phòng ngủ chính trên tầng hai.

Bên trong Vương Nhất Bác còn chưa bật đèn, hắn nhẹ nhàng đặt Tiêu Tiêu xuống giường, ôm bảo bối đi ngủ ngay sau khi đắp chăn bông, hai má Tiêu Tiêu phồng lên như cá nóc, nhưng vẻ sung sướng đắc ý thì không tài nào giấu được. Vương Nhất Bác quan sát từ đầu đến cuối, hắn đưa tay véo má người yêu nhỏ, cù vào eo dọa dẫm, kêu em hãy ngoan ngoãn mà ngủ đi thôi.

Tiêu Tiêu lầm bầm hai tiếng, thừa dịp không ai để ý đã hôn chóc một cái lên má bạn trai ngốc. Khóe miệng người nào đó lập tức cong veo lên thành hình dấu ngoặc.

Vùi mình vào trong lồng ngực ấm áp, mái đầu rũ xuống như một chú thỏ cụp tai, Tiêu Tiêu nhẹ nhàng thủ thỉ:

"Ngủ ngon nhé."

Vương Nhất Bác hạnh phúc đến mức muốn by lên, hắn hôn lên mái tóc mềm mại của bảo bối, nói bên tai một lời thì thầm tương tự.

Ngày chủ nhật trôi qua, Tiêu Tiêu phải trở lại trường học, Vương Nhất Bác thì cứ luyến tiếc chịu không nổi, buổi sáng liền cố ý hôn Tiêu Tiêu thật lâu, đến khi khóe mắt phiếm hồng, lông mi ướt át, Tiêu Tiêu cất giọng khàn khàn cầu xin dừng lại, cuối cùng thì Vương Nhất Bác vẫn không nỡ ra tay, đành phải từ bỏ âm mưu, tự mình lết vào nhà tắm giải quyết.

Buổi trưa Vương Nhất Bác đến đưa Tiêu Tiêu đi ăn bên ngoài, sau khi cho bảo bổi ăn no đến căng bụng, vừa cầm ly trà sữa vừa cười toe mãn nguyện, hắn lại đưa người ta đi mua sắm một vòng, cứ thấy thứ gì Tiêu Tiêu liếc nhìn hơn một lần, Vương Nhất Bác đều không chịu buông tha, hắn lập tức chìa thẻ kêu người gói lại. Nhìn cảnh đại gia tiêu tiền như nước, Tiêu Tiêu bị dọa cho câm nín, chỉ biết ngoan ngoãn chạy theo Vương Nhất Bác, hắn có nói gì cũng đều chớp mắt im lặng, đợi đến khi mua xong rồi thì bí mật cười vui vẻ.

Hì hì, là anh ấy muốn mua cho mình, không phải mình đòi đâu nha.

Ngày hẹn hò trôi qua rất nhanh, sau bữa tối, Vương Nhất Bác nhất định phải đưa Tiêu Tiêu trở lại kí túc xá. Tầm mười phút trước giờ đóng cửa, Vương Nhất Bác lưu luyến ôm Tiêu Tiêu vào trong xe hôn bất chấp, hắn chưa bao giờ thấy đủ, chỉ cần tối nay nghĩ đến việc một mình trở về biệt thự phía Tây, Vương Nhất Bác liền cảm thấy thế giới trống rỗng, vô cùng bất mãn sầu thảm.

"Được rồi, ngày mai chúng ta lại gặp nhau, không phải sao?" Tiêu Tiêu bị Vương Nhất Bác đẩy vào cửa, hai tay áp vào ngực.

"Nhưng buổi tối anh sẽ rất nhớ em." Vương Nhất Bác cọ vào lòng bàn tay Tiêu Tiêu, giọng điệu vừa dính người vừa tủi thân, giống như cún con không thể sống thiếu chủ, mỗi giây mỗi phút đều không nỡ tách rời.

Tiêu Tiêu bị Vương Nhất Bác cọ đến mức trái tim ngứa ngáy, bé con cũng lưu luyến bạn trai ngốc lắm nha, nhưng thủ tục ngoại trú nhanh nhất cũng tới tuần sau mới hoàn thành, trường Đại học A kỷ luật rất nghiêm khắc, Tiêu Tiêu buộc lòng phải quay về kí túc xá.

Cặp đôi mới yêu thường dính như sam, Tiêu Tiêu cho phép Vương Nhất Bác hôn mình thêm một lúc nữa, hôn xong phải về ngay. Bạn trai ngốc cứ mãi mè nheo như vậy thể nào cũng về muộn, hai răng thỏ liền nhe ra đe dọa, yêu cầu Vương Nhất Bác lái xe đi mau, nếu không ngày mai dẹp luôn khỏi hẹn hò gì hết.

Vương Nhất Bác vì bị " đe dọa" nên đã phải điều khiển xe với tốc độ rùa bò mà lết đi. Tiêu Tiêu đứng nhìn hắn đi một đoạn mới quay người bước vào cửa phụ.

Đường về kí túc xá tương đối xa, đèn cũng tối hơn nhiều so với những nơi khác, Tiêu Tiêu vội vã bước thật nhanh. Và mọi chuyện sẽ vẫn như thường ngày, nếu không mọc thêm ra hai ba người ngồi xổm ở ven đường, hút thuốc lá rình con mồi xuất hiện...

Tiêu Tiêu vừa đi tới liền bị bọn chúng chặn lại, nhận ra có chuyện không ổn, Tiêu Tiêu bèn quay ngoắt lại định bụng bỏ trốn, nhưng kẻ săn mồi dường như đã lường trước được, cho dù muốn chạy cũng chạy không nổi.

"Chạy đi đâu? Hửm? Mày lại đây mà trả nợ cho anh mày, tên đó trong một đêm đã cuốn gói chạy mất hút, tụi tao cho nó vay tiền, giờ thì tao biết tìm ai ngoài mày đây hử?"

" Đúng vậy, anh mày bỏ trốn rồi, mày nên thay nó trả nợ!!"

" Trước đây cho nó vay tiền rất hay nhắc tới mày, nói mày bộ dáng vừa đẹp vừa lương thiện, hơn nữa hai người còn vô cùng thân thiết, có đúng không ha??

" Buông tôi ra! Ai hỏi vay tiền thì người nấy trả! Không liên quan tới tôi! "

Tiêu Tiêu cật lực giãy dụa, nhưng đáng tiếc sức lực chẳng chọi lại số đông, ngay lập tức bị những kẻ xung quanh kìm chặt, lực đạo ấn trên cánh tay càng lúc càng siết nặng nề, so với nỗi đau đớn thể xác thì nỗi sợ hãi trong lòng càng khủng khiếp hơn.

Mấy kẻ đó kéo Tiêu Tiêu ra phía ngoài trường đại học, Tiêu Tiêu biết nếu hôm nay mình bị bọn chúng bắt đi thì thực sự xong đời rồi, bèn hướng về phía cánh cửa kí túc xá sáng đèn mà kêu cứu, nhưng rất mau đã bị một bàn tay bịt kín miệng lại.

Tiêu Tiêu không thể phát ra bất cứ âm thanh nào nữa, bị khóa tay dẫn ra khỏi trường, nước mắt giàn giụa chảy khắp gương mặt sợ hãi, Tiêu Tiêu đờ đẫn nghĩ về Vương Nhất Bác...

"Hãy mau đến cứu em."

Miệng bị bịt kín khiến Tiêu Tiêu cảm thấy mình sắp chết vì ngạt thở, miễn cưỡng dùng khe hở ở mũi để hô hấp, mỗi một hơi đều mang theo nước mắt mặn chát chảy xuống. Những kẻ đòi nợ coi bức chân dung của Tiêu Tiêu như rác rưởi, ném vào ghế sau xe, Tiêu Tiêu dựa vào cửa xe bị khóa mà rùng mình, trong xe mờ mịt, chỉ ngửi qua thôi cũng có thể thấy mùi rỉ sét ăn mòn ghê tởm.

Mùi vị thực sự khiến người ta muốn nôn mửa, cánh cửa nháy mắt đã đóng sập lại, Tiêu Tiêu tuyệt vọng ghé sát vào cửa kính nôn khan. Khi cảm giác được chiếc xe bắt đầu chuyển động, Tiêu Tiêu ngẩng đầu nước mắt lưng tròng, người đàn ông đứng phía ngoài đường khiến con mồi trong cảnh nguy khốn bắt được tia hy vọng duy nhất.

"Vương Nhất Bác!"

Tiêu Tiêu đập vào cửa kính xe và hét lên tên Vương Nhất Bác, nhưng kẻ bắt cóc phản ứng rất nhanh, hắn ngay lập tức xông lên bịt miệng con tin lại, dù có bị chống cự thế nào cũng kiên quyết không thả lỏng. Tiêu Tiêu giương đôi mắt ngấn lệ trông ngóng Vương Nhất Bác, hắn vẫn đang đứng ở bên đường, có vẻ hơi nghi ngờ nhìn về phía xe lạ, vài giây sau, chiếc xe vượt qua, Vương Nhất Bác mỉm cười lắc đầu rồi tiếp tục gõ tin nhắn.

Trong xe tối om, chỉ có điện thoại di động của Tiêu Tiêu đang chập chờn tuyệt vọng dưới túi áo.

"Bảo bảo, anh thật sự nhớ em lắm, hay là bây giờ anh đến đón em nhé?"

" Đừng lo chuyện trường học, anh đã sắp xếp cả rồi, em mau thu dọn hành lí đi, anh sẽ đợi em ở dưới kí túc xá."

" Bảo bảo ơi, anh sẽ đưa em về nhà của chúng ta."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.