Ngày hôm sau, Tiêu Chiến tỉnh giấc khá sớm, Vương Nhất Bác vẫn còn thở đều đặn bên cạnh, xem chừng vì mệt mỏi mà ngủ rất sâu. Vừa ngồi dậy khỏi giường, anh chợt giật mình. Mẹ Vương không rõ thức dậy từ bao giờ, im lặng ngồi trước bàn trà, ánh mắt không rõ tư vị nhìn về phía anh và Vương Nhất Bác. Tiêu Chiến vuốt vội mái tóc, xuống giường, đi đến gần mẹ Vương khẽ giọng gọi: “Dì…”
Mẹ Vương đưa tay lên làm hiệu, bảo anh im lặng, lại ngoắc tay ra ngoài. Tiêu Chiến hiểu ý, anh lấy khăn choàng lên người mẹ Vương để giữ ấm, theo bà ra ban công.
Bên ngoài trời đang hửng sáng, vừa kịp bình minh. Mẹ Vương ngồi xuống ghế tựa, Tiêu Chiến cũng ngồi bên cạnh bà. Buổi sáng nay ở thành phố B, bình minh đặc biệt mê người. Khách sạn này nằm gần ga tàu điện, vốn không phải là vị trí đắc địa để ngắm cảnh, vậy nhưng bầu trời lúc bình minh vẫn dễ dàng phô diễn được những vẻ đẹp của nó. Ánh nắng sớm ôn nhu phủ một tầng vàng sáng nhạt óng ánh, xuyên qua màn sương còn sót lại của đêm qua, từ tốn khẳng định sự hiện diện rạng rỡ của mình.
“Chuyện hôm qua…” Mẹ Vương hé môi, khẽ mấp máy.
“Dì à, chuyện hôm qua dì đừng nghĩ nhiều. Dì không khoẻ, chúng con đều rất lo lắng. Vậy nên, dì bình an là được rồi.”
“Chuyện hôm qua,” Mẹ Vương lắc đầu, vẫn tiếp tục câu nói lở dở. “Là dì không tốt. Hại đến Vương Nhất Bác và cháu. Thằng bé… Vương Nhất Bác… Có phải nó hoảng loạn, sợ hãi lắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bjyx-hoang-hon-ruou-vang/751000/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.