Tiền trong phong bì nhiều hơn nhiều so với tưởng tượng. Gia cảnh của Tiêu Chiến tuy không phải quá tốt, nhưng ít nhất cũng chưa bao giờ chịu nỗi khổ thiếu tiền, mãi đến khi toàn tâm toàn ý một mình nuôi Tiểu Bác, anh mới nếm được nỗi chua xót của sự túng quẫn. Tiêu Chiến cầm phong bì trong tay, nhìn xuống gương mặt còn chút ngây ngô của thiếu niên, không dám tưởng tượng cậu một mình bôn ba trong khoảng thời gian vừa qua, là đã liều mạng đến mức nào để chia sẻ một chút gánh nặng trên vai anh.
Mà cậu còn thực sự làm được.
Kỳ thực chỗ tiền trong phong bì này, Tiêu Chiến cũng không dùng đến, một là sau đó tình hình kinh tế của cả nhà đã chuyển biến tốt đẹp, hai là anh không hiểu xuất phát từ tâm tình gì, vẫn luôn muốn giữ lại chiếc phong bì này. Thực sự đã giữ lại rất nhiều năm.
Sang đầu đông, phòng làm việc của Tiêu Chiến rốt cuộc đã đợi được tin tốt, Tiêu Chiến thanh âm vững vàng chúc mừng mọi người, đặt điện thoại xuống rồi đột ngột nhào tới bên Vương Nhất Bác đang ngồi trên thảm xem tivi: "Bán rồi! Nhất Bác! "Thế kỷ" bán rồi!" Anh ôm Tiểu Bác không buông, cũng không để ý tư thế này giữa hai người có chút quá thân mật.
Vương Nhát Bác vốn đang duỗi cặp chân dài ngồi trên thảm, anh cậu đột ngột xông đến, quỳ giữa hai chân câu lấy cổ cậu, ánh mắt kích động lóe sáng, Tiêu Chiến thật sự vui đến mức không biết làm sao thể hiện, thò tay ôm lấy khuôn mặt nghiêm túc của Vương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bjyx-hien-gia-chi-ai/227635/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.