Lễ tang vừa lo liệu xong, lại gặp kì nghỉ lễ bảy ngày. Tiêu Chiến xem tình huống mà quyết định, trong khoảng thời gian này muốn xin cho Vương Nhất Bác nghỉ học thêm vài ngày, ở nhà nghỉ ngơi một chút.
Vết thương trên thân thể có thể khép miệng, chỉ lưu lại một đường sẹo.
Nhưng vết thương trong lòng không biết cần bao nhiêu thời gian mới khỏi hẳn. Vương Nhất Bác gần đây mệt mỏi quá độ, đến một nơi xa lạ, qua một đêm không ngủ, lúc ánh sáng nhàn nhạt chiếu vào phòng, con người mặt mày trầm tĩnh đó mới mông lung đi vào giấc ngủ. Chờ đến lúc cậu mở choàng mắt tỉnh dậy, bên cạnh đã trống không, chẳng còn thân ảnh mảnh khảnh kia nữa. Cậu đầu bù tóc rối ngồi dậy, trong lòng còn chưa kịp nổi lên cơn mất mát mơ hồ, đã thấy tiếng va chạm ngoài cửa. Cậu cảnh giác quay đầu, nghe từ cửa truyền đến tiếng của Tiêu Chiến, nhẹ nhàng gọi tên cậu: "Vương Nhất Bác, em dậy rồi đấy à?"
Thiếu niên xoay người, chân trần mở cửa phòng ngủ đi ra.
Người kia hình như rất dễ đổ mồ hôi, đang chật vật vần một cái bàn còn bọc giấy chống xóc. Vừa nhìn thấy Vương Nhất Bác, anh vui vẻ cười rộ lên: "Lại giúp anh nào." Giọng anh lúc nói còn hơi thở dốc, bất giác vừa có chút làm nũng lại có chút oán giận: "Cái bàn này, nhìn thì không lớn, mà nặng thực sự, vác mệt chết anh!"
Không gian trong phòng có hạn, cả phòng chỉ có một cái bàn cạnh cửa sổ là có vẻ đáng giá nhất, trên bàn có rất nhiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bjyx-hien-gia-chi-ai/227627/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.