Ngụy Anh đang ngồi làm việc trên sopha trong phòng khách, A Uyển lon ton chạy đến ôm chân cậu, miệng bi bô "ma ma". Ngụy Anh cúi xuống nhấc A Uyển lên rồi hôn chụt một cái vào má bé, cậu đặt con ngồi trong lòng, ngón tay khều khều cằm khiến A Uyển nhột mà cười lên khanh khách.
- A Uyển đáng phạt nè, dạy con gọi "ba" sao con cứ gọi "ma ma" hoài vậy?
A Uyển chu cái miệng nhỏ xíu, đôi mắt nâu trong veo lên nhìn ba mình, bàn tay nhỏ bé đưa lên áp vào má cậu, lặp lại.
- Ma ma.
Ngụy Anh thở dài, không hiểu thằng bé học đâu mà nhất định gọi cậu là "ma ma".
Ngụy Anh bế A Uyển đứng lên.
- Giờ ba đưa A Uyển ra vườn hoa chơi nhé, con chịu không nào?
A Uyển nghe nói đi chơi thì thích chí cười toe toét.
- Ma ma.
Ngụy Anh cười rồi đặt A Uyển xuống nắm tay cậu bé dắt đi. Ra đến hoa viên, Ngụy Anh để A Uyển chạy lăng xăng trên thảm cỏ xanh được cắt gọn gàng hàng tuần còn mình thì ngồi xuống quan sát nhất cử nhất động của thiên thần đáng yêu.
Lam Phong mở cửa xe bước xuống, anh định vào nhà thì nghe thấy tiếng cười khanh khách ngoài hoa viên, anh liền bước ra. Trên bãi cỏ, một lớn đang ngồi khoanh chân cầm chùm hoa ngọc lan giơ lên cao, một nhỏ đang cố giơ tay lên với, lúc cười, lúc gọi.
- Ma ma.
Ngụy Anh ôm A Uyển, tay đặt nhẹ lên cái miệng xinh xắn.
- A Uyển, không gọi "ma ma", gọi "ba" nào.
A Uyển vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bjyx-gap-em-chinh-la-duyen-phan/1753379/chuong-175.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.