Sau một tuần nằm viện Ngụy Anh cũng được về nhà. Xe đỗ sát cửa, Ngụy Anh ôm tiểu bảo bối trong lòng định bước xuống thì anh đã nhanh nhẹn nhấc bổng cậu lên ôm lấy. Ngụy Anh nhìn anh.
- Lam Phong, em tự đi được mà.
Lam Phong cười nhìn cậu.
- Là anh muốn bế em.
Ngụy Anh cười.
- Thật không nói được anh luôn.
Rồi cậu để kệ cho anh bế mình lên phòng. Quản gia Cố trước khi cậu về đã cho người lau dọn sáng bóng cả căn phòng. Lam Phong đặt Ngụy Anh xuống giường.
- Chào mừng hai tình yêu của anh đã về nhà.
Ngụy Anh dùng một tay nắm cổ áo anh kéo lại hôn lên môi anh một cái rồi mới cười nói.
- Về nhà vẫn là thích nhất.
Lam Phong lập tức ôm lấy má cậu mà hôn đến khi cục bông nhỏ trong tay bị bỏ lơ thì ngọ ngoạy é lên một tiếng Ngụy Anh mới đẩy anh ra, nguýt dài.
- Anh thật cơ hội.
Lam Phong cười rồi đưa ngón tay di nhẹ chóp mũi của bé con.
- Bảo bối, sao lại phá đám cha thế?
Ngụy Anh cười thành tiếng.
- Anh nói gì vậy?
Lam Phong.
- Anh nói sau này không cho phép em yêu tiểu tử này hơn anh.
Ngụy Anh khóc không ra nước mắt.
Bà Lan bê lên cho Ngụy Anh bát cháo nóng hổi.
- Cậu chịu khó ăn cho mau lại sức.
Ngụy Anh cười đón lấy bát cháo.
- Cảm ơn bác.
Bà Lan lại gần chiếc nôi, thiếu gia nhỏ nhà bà đang ngủ rất ngon, miệng chúm chím thỉnh thoảng lại nhoẻn ra cười. Thật may thiếu gia nhỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bjyx-gap-em-chinh-la-duyen-phan/1753376/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.