Ngụy Anh nheo mắt vì ánh đèn sáng, cậu tỉnh dậy lúc trời đã tối. Lam Phong luôn túc trực ở bên, vừa thấy cậu mở mắt anh vui mừng khôn xiết. Nắm tay cậu, anh nói khẽ.
- Em tỉnh rồi.
Ngụy Anh nhìn anh rồi như nhớ ra điều gì, cậu đặt tay lên bụng mình, chiếc bụng đã xẹp xuống, không còn phồng lên như cái rổ úp bên trên nữa. Ngụy Anh lo lắng.
- Con em đâu rồi?. Truyện Dị Năng
Lam Phong áp tay lên má cậu, dịu dàng.
- Con khỏe, vì sinh non tháng nên đang trong lồng kính, chỉ vài ngày thôi sẽ được về với chúng ta.
Ngụy Anh mắt lóng lánh nước.
- Là con trai hay con gái?
Lam Phong cười.
- Một tiểu Ngụy Anh đáng yêu.
Ngụy Anh mỉm cười.
- Tốt quá rồi.
Lam Phong cúi hôn lên môi cậu.
- Cảm ơn em đã vì anh mà chịu khổ.
Ngụy Anh đưa tay lên xoa nhẹ má anh.
- Chỉ cần là vì anh em có thể làm bất cứ gì.
Lam Phong lòng đầy xúc động, anh không biết dùng lời lẽ như thế nào để diễn tả tâm trạng của mình, anh chỉ chăm chú nhìn cậu với ánh mắt tràn đầy yêu thương.
Cố Hạo và Trương Tử Thành cùng chị em Giang Ái Ly đi vào, trông thấy cậu đã tỉnh ai nấy cũng đều vui mừng. Giang Ái Ly ngồi xuống bên cậu, mắt long lanh ngấn nước.
- A Anh, em cực khổ rồi.
Ngụy Anh mỉm cười nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô vỗ nhẹ.
- Chị hai đừng khóc nha, Ngụy Anh đã khỏe rồi.
Giang Ái Ly gật đầu.
- Ừ, chị không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bjyx-gap-em-chinh-la-duyen-phan/1753375/chuong-171.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.