Lam Phong ngồi chờ Ngụy Anh uống xong cốc sữa ấm mới lấy cốc mang đi rửa, Ngụy Anh ngồi trên giường nhìn theo tủm tỉm cười. Từ ngày cậu có bầu anh luôn thích tự tay làm tất cả mọi việc cho cậu. Người mà từ nhỏ tới lớn chẳng phải động tay vào việc gì thì bây giờ cái gì cũng làm được. Cũng là gian nan học hỏi lắm.
Lam Phong rửa cốc đi ra thấy Ngụy Anh cứ nhìn anh thì đến bên giường ôm cậu ngả vào ngực mình hỏi.
- Sao phu nhân nhìn anh mãi thế?
Ngụy Anh vuốt nẹp áo ngủ của anh.
- Chỉ là thấy anh ngày càng thú vị.
Lam Phong.
- Thú vị sao?
Ngụy Anh gật đầu ngước mặt lên nhìn anh.
- Em phát hiện ra anh không chỉ giỏi kiếm tiền mà còn rất khéo tay, chăm em rất tốt.
Lam Phong cúi nâng cằm cậu lên.
- Anh đã nói rồi, vì em anh sẽ học mọi thứ.
Rồi anh nhẹ nhàng đặt cậu nằm xuống giường, tay lần mò vào bên trong áo cậu, vừa hôn môi vừa nói.
- Anh thật mong cho bảo bối chào đời quá.
Ngụy Anh hôn đáp lại, một lúc mới thở hổn hển nói.
- Có muốn em giúp anh không?
Lam Phong ánh mắt si mê nhìn cậu.
- Không cần đâu, anh tự xử lý được rồi, để anh hôn em chút nữa.
Ngụy Anh cười vòng tay qua cổ anh.
- Thương quá à, sau này em sẽ trả bù thật tốt.
Lam Phong ghé sát tai cậu nói vừa đủ nghe.
- Mỗi ngày, chính là mỗi ngày đó.
Ngụy Anh mặt thoáng đỏ.
- Tham lam.
Cố Hạo lên giường ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bjyx-gap-em-chinh-la-duyen-phan/1753358/chuong-154.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.