Trương Tử Thành bị tỏ tình bất ngờ như thế thì suýt trượt ra khỏi hòn đá, Cố Hạo nhanh tay giữ cậu lại. Trương Tử Thành lúng túng đứng dậy.
- Anh có thể đừng đùa tôi như vậy có được không, tôi bị yếu tim đấy.
Cố Hạo.
- Em là bác sĩ mà lại thế ư?
Trương Tử Thành.
- Ai bảo với anh bác sĩ thì không được như thế hả? Tôi...tôi vào nhà trước đây.
Cố Hạo rất nhanh đã nắm tay cậu kéo lại khi Trương Tử Thành vừa định bước đi. Cậu bị anh kéo bất ngờ thì toàn thân va mạnh vào người anh, tim đập liên hồi. Trương Tử Thành cố giãy ra mà vòng tay rắn chắc của anh mãi ôm gọn cậu trong lòng, cậu đỏ mặt nói.
- Cố Hạo, anh làm gì thế, mau bỏ tôi ra.
Cố Hạo không những bỏ mà còn ôm chặt hơn, hơi thở bên tai khiến cậu bị nhột.
- Anh sẽ ôm đến khi nào em nói thích anh.
Trương Tử Thành.
- Anh buông ra thì tôi mới nói được.
Cố Hạo.
- Buông ra em sẽ bỏ chạy.
Trương Tử Thành.
- Tôi không chạy. Anh mau buông ra, tôi có chuyện muốn hỏi.
Cố Hạo kéo cậu ra nhưng vẫn không rời vòng tay.
- Em muốn hỏi gì?
Trương Tử Thành tránh ánh mắt như có lửa của anh.
- Tôi...tôi muốn hỏi là anh đã...rất thích tiểu thiếu gia phải không?
Cố Hạo ngẩn nhìn cậu, mất mấy giây mới nói.
- Sao em lại nghĩ vậy?
Trương Tử Thành.
- Bởi vì tôi thấy cách anh nhìn cậu ấy và lo lắng cho cậu ấy không...không như một người bạn bình thường.
Cố Hạo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bjyx-gap-em-chinh-la-duyen-phan/1753357/chuong-153.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.