Ngụy Anh thấy Lam Phong nằm xuống thì nhấc đầu lên để anh đưa tay ra cho cậu gối, tay vòng ôm qua người anh.
- Lam Phong, em muốn về nhà.
Lam Phong xoa lưng cậu.
- Em vẫn chưa khỏe hẳn, về nhà anh không yên tâm, vẫn nên để em ở lại đây.
Ngụy Anh.
- Em khỏe lắm rồi, anh xem, mỗi bữa đều ăn hết bao nhiêu đồ. Em nằm ở đây đã một tuần rồi.
Lam Phong.
- Nhưng mà...
Ngụy Anh.
- Nếu anh không yên tâm thì nói anh Trịnh hàng ngày cho Trương Tử Thành đến Lam gia theo dõi sức khỏe cho em. Mấy ngày nay cậu ấy ngày nào cũng đến, lại rất cẩn thận nữa, em tin học trò của giáo sư Mạc đều là người giỏi.
Lam Phong cúi nhìn cậu, không vui.
- Em thích cậu ta thế cơ à?
Ngụy Anh ngửi thấy mùi dấm liền rướn người lên hôn anh một cái.
- Anh nghĩ gì thế, em có anh là đủ rồi. Chẳng qua em sợ anh không yên tâm nên đề nghị như vậy, em thấy Trương Tử Thành rất được, lại tận tâm với nghề. Hơn nữa...hơn nữa Cố Hạo rất thích cậu ấy.
Lam Phong bất ngờ.
- Cố Hạo á?
Ngụy Anh gật đầu.
- Cố Hạo lần đầu gặp cậu ấy đã ưng mắt rồi. Em muốn tạo điều kiện để họ có thể gặp nhau được nhiều hơn, hiểu nhau hơn, nếu hợp nhau thì thật tốt. Cố Hạo cùng lớn lên với anh, chỉ nghĩ hết lòng vì Lam gia mà chưa từng nghĩ cho mình, anh ấy cũng xứng đáng có được hạnh phúc.
Lam Phong.
- Vậy làm theo ý em đi, mai anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bjyx-gap-em-chinh-la-duyen-phan/1753346/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.