Lam Phong lại một lần nữa nhìn vào bàn tay cậu đang nằm trong tay mình, ngón tay Ngụy Anh hơi nhích nhẹ. Anh mừng rỡ.
- Ngụy Anh.
Ngụy Anh mi khẽ động đậy, lông mày nhíu lại.
- Đau quá.
Lam Phong lo lắng vỗ nhẹ má cậu.
- Ngụy Anh.
Cố Hạo ở bên cũng lo lắng không kém.
- Tiểu thiếu gia.
Ngụy Anh từ từ mở mắt, cậu đảo xung quanh, căn phòng trắng xóa, toàn thân ê ẩm. Ngụy Anh nhớ lại những chuyện đã xảy ra, nước mắt lăn dài ướt gối.
Lam Phong ngồi bên không ngừng gọi.
- Ngụy Anh.
Ngụy Anh nhìn anh, gương mặt anh đang toát lên sự lo lắng, đôi mắt nâu trở nên sẫm màu, cảm giác bàn tay anh áp bên má mình đang run rẩy. Ngụy Anh thều thào.
- Lam Phong.
Lam Phong niềm vui vỡ òa, cậu đã nhận ra anh, Lam Phong liền đỡ cậu dậy rồi ôm chặt trong lòng trước sự ngỡ ngàng của cậu. Anh vùi mặt trên vai cậu, giọng như nghẹn lại.
- Ngụy Anh, em tỉnh lại rồi, thật tốt quá, cảm ơn em.
Ngụy Anh cả người đơ ra, từ khi bị mất trí nhớ anh không gọi tên cậu. Ngụy Anh lắp bắp.
- Anh...anh nhớ lại rồi sao?
Lam Phong vòng tay ôm cậu siết chặt hơn.
- Xin lỗi em, anh xin lỗi vì đã quên em lâu như thế.
Ngụy Anh trong tâm vui mừng khôn xiết, nước mắt cứ thế mà rơi lã chã. Rồi nhớ ra một chuyện, cậu lấy hết sức đẩy mạnh anh ra khiến Lam Phong ngẩn ngơ. Ngụy Anh quay mặt đi.
- Anh đi đi, em không muốn nhìn thấy anh nữa.
Lam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bjyx-gap-em-chinh-la-duyen-phan/1753342/chuong-138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.