Sáng sớm, Ngụy Anh tỉnh dậy, thấy thật ấm, anh đang ôm cậu, hóa ra không phải mơ, anh về thật rồi. Ngụy Anh hơi nhích người ra nhìn ngắm mỹ nam trước mặt, vầng trán thông minh, mi dày đen nhánh, khuôn mặt trắng sáng. Ngụy Anh lẩm bẩm "Sao đến cả ngủ cũng đẹp như vậy chứ?".
Lam Phong mở mắt ra, nhìn gương mặt đang ngẩn ngơ của cậu thì cười.
- Phu nhân đang ngắm trộm anh ngủ sao?
Ngụy Anh nhìn anh.
- Em ngắm công khai mà, Lam Phong, sao anh ngủ cũng đẹp vậy hả?
Lam Phong bẹo má cậu.
- Không đáng yêu bằng phu nhân.
Ngụy Anh cười "Hi" một tiếng rồi lại nói.
- Em cứ nghĩ mình mơ thấy anh về, sáng nay mới tin là thật. Theo lịch không phải tối nay mới về tới nơi sao?
Lam Phong.
- Vì anh nhớ em nên xong việc là về luôn, nhờ cha cáo lỗi không dự tiệc được. Anh về sớm em không vui à?
Ngụy Anh lườm anh một cái.
- Hỏi thừa.
Lam Phong cười thành tiếng.
- Hôm nay chủ nhật, em muốn đi chơi đâu không?
Ngụy Anh lắc đầu.
- Em chỉ muốn ở nhà thôi.
Lam Phong hơi ngạc nhiên vì cuối tuần nào cậu cũng thích kéo anh và Cố Hạo đi chơi rồi ăn vặt ở quán lề đường, hôm nay bỗng dưng lại từ chối. Ngụy Anh nhìn nét mặt anh là biết anh đang thắc mắc nên vội biện lý do.
- Hai tháng mới gặp anh nên em muốn ở bên anh thật yên tĩnh. Với lại, còn một số công việc em đang làm dở, có thể nhờ anh góp ý.
Ngụy Anh chỉ có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bjyx-gap-em-chinh-la-duyen-phan/1753321/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.