Nửa đêm, Lam Phong nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, đèn trong phòng vẫn sáng. Anh nhìn lên giường thấy tất cả vẫn nguyên như lúc anh đi. Quét mắt tới ghế, cậu đang nằm co ro ở đó. Lam Phong lại gần, ngồi xuống, mùi rượu nồng lên, rồi phát hiện ra chai rượu vẫn được cậu nắm trong tay buông thõng dưới nền nhà. Lam Phong nhẹ gỡ ra, bên trong đã vơi đi một nửa. Lam Phong nói thật nhỏ.
- Rốt cuộc em có ý gì? Đẩy anh đi rồi lại ở đây uống rượu một mình. Anh phải làm thế nào thì em mới hiểu?
Rồi Lam Phong nhận ra trên gương mặt đỏ vì rượu kia, mi mắt vẫn còn ướt. Lòng anh rối bời. Lam Phong đưa tay rất khẽ ôm cậu lên đi tới giường đặt xuống, người này nằm bên ngoài nên cả người lạnh toát. Anh kéo chăn đắp kín cho cậu rồi nằm xuống gối đầu trên tay, nhìn chăm chú gương mặt cậu đến lúc ngủ thiếp đi.
Buổi sáng thức dậy, Ngụy Anh không hiểu mình lên giường khi nào. Đầu có chút mơ hồ, nhớ lại đêm qua cậu ngồi uống rượu ở ghế. Rồi bất chợt lại nhớ anh đã bỏ đi ra ngoài và nói sang ngủ cùng Dương Hoa Yến, bàn tay nắm vạt áo siết lại, rồi từ từ lại thả lỏng ra. Anh đã làm đúng như ý muốn của cậu, vậy cậu cũng nên hài lòng chứ, tại sao ngực lại cảm thấy khó thở như vậy?
Ngụy Anh rời khỏi giường đi vào bên trong làm vệ sinh cá nhân rồi mặc quần áo chỉnh tề, xong lại nhớ hôm nay thứ bảy cậu không phải đi làm. "Thôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bjyx-gap-em-chinh-la-duyen-phan/1753313/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.